Sài Gòn, ngày 30 tháng 11 năm 2022.
Chào bạn, chúc bạn và gia đình một đêm an lành, bình an, đong đầy thật nhiều dư vị của hạnh phúc.
Hôm nay, ngày cuối cùng của tháng 11 năm 2022.
Mình có mặt tại công ty. Như thường lệ, cuối ngày, mình hòa mình vào trận banh hết mình cùng với mọi người. Suốt nhiều tháng nay, có cả em trai mình tham cùng vì mỗi chiều em đều sang đón mình về.
Và có một thói quen chẳng thể thiếu với mình mỗi ngày. Đó là giờ phút này, nơi góc quen của chính mình. Mình ngồi đây, nhìn lại, phản tư và lưu lại đây những cảm xúc đang tuôn chảy nơi tâm trí mình.
Ngay lúc này, mạch cảm xúc bên trong mình đang trào dâng gợn sóng. Khi mình vừa đọc lại được những dòng nhật ký do chính mình viết vào ngày 30/11/2021.
Vậy là một năm vô giá trong đời mình vừa đi qua. Vào ngày này của một năm trước, mình ngập ngụa trong hàng tá những vấn đề. Mình chìm sâu vào vực thẳm của sự khánh kiệt về vật chất. Còn về tinh thần mình thì chỉ duy nhất một từ là “sợ hãi”. Và chính từ sự sợ hãi này đây, mình đi lạc vào một mê cung không lối ra.
Và mình biết lối ra duy nhất của mình lúc này chính là sự kiên trì nỗ lực và quan trọng nhất đó chính là thời gian.
Về dưới mái chùa, mình được thầy dạy rằng: “Không bùn thì cũng không sen. Nhờ có bùn nên mới có sen“. Tự mình thấy biết ơn vô cùng đến tất cả mọi chuyện đã qua. Chính nhờ những lúc khó khăn, thử thách muôn trùng đã tôi luyện cho mình thêm vũng vàng, điềm tĩnh. Và hạnh phúc xiết bao khi mình vẫn ở đây. Ngày ngày, mình vẫn cặm cụi, kiên trì, bền bỉ từng bước chân tiến về phía trước trên cuộc hành trình đời mình.
Mình xin lưu lại đây bài viết mình đã viết trong nhật ký vào một năm trước.
Sài Gòn, ngày 30 tháng 11 năm 2021.
Dù trong dù đục sông vẫn chảy
Dù thấp dù cao cành lá vẫn xanh
Dù kẻ phàm phu hay người tu hành
Sự sống cũng bắt đầu từ những điều nhỏ nhất
Ta hay chê rằng cuộc đời là méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm
Đất ấp ôm cho muôn hạt nảy mầm
Những chồi non tự vươn mình tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời là trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta?
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Đâu chỉ dành cho riêng một ai.
-Thơ Phật giáo-
Bài thơ con đọc được trong bữa cơm chay chiều nay. Bức tranh thư pháp được treo trên tường với nét chữ thật thanh thoát. Giữa muôn trùng con sóng ập đến con lúc này. Bài thơ như giọt cam lồ rưới mát trái tim con. Con biết chỉ có con là người duy nhất có thể giúp mình tự vươn mình đứng dậy mà đối diện với tất cả những vấn đề mà con đang có. Để cho những hạt mầm của kinh nghiệm, bản lĩnh bắt đầu được ươm trong khu vườn của cuộc đời con.
Trong cuộc đời, không ai tránh khỏi những lúc khó khăn. Nhưng con biết rằng, dưới chân con là đường đi. Trên đầu con là bầu trời. Xung quanh con là những người thương con. Biết là như vậy, nhưng tâm trí con cứ văng vẳng một suy nghĩ: “Liệu rằng người con thương, người có đủ can đảm để bước đi, đồng hành cùng con?”.
Những gì con đang có, những điều con có thể làm. Tất cả đó là phiên bản tốt nhất của con trong thời điểm này. Vì vô minh, con đã đánh rơi bản thân mình để cho thân xác gầy hao, tâm trí thất thần. Con không hiểu rằng chỉ khi con yêu được bản thân mình, khi đó con mới có thể yêu thương người khác. Và mối quan hệ tốt nhất trong đời con có là mối quan hệ với chính mình. Con phải hài hòa trong tâm trí mình, bình an và bình tâm để bước đi trên con đường mà mình đã chọn.
Ngày hôm qua đã kết thúc từ đêm hôm qua. Ngày hôm nay là ngày tuyệt vời nhất mà con đang có. Ngày tháng đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời con. Là ngày mà con hiểu về chính con. Con biết con đường mà con đang đi. Con thấy giấc mơ mà con đang tới. Con phấn đấu từng ngày để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình ngày hôm qua.
Trên con đường của con. Mỗi bước chân mà con đã, đang và sẽ đi qua. Con nghĩ rằng đây là câu chuyện đẹp nhất của đời con. Con đang may mắn được cất bước trên chuyến hành trình do chính con chọn. Chuyến phiêu lưu thật tuyệt, và con đang viết nên câu chuyện của đời mình mỗi ngày.
Có những khi con vụng dại, con đã để cảm xúc dẫn dắt mình. Khi thì vui sướng trong tột bậc của cảm xúc, khi thì con buồn bã, đau khổ đến tận cùng. Nhưng giờ đây, khi con ngồi ngẫm lại. Thì tất cả đó là chất liệu giúp con nhận ra chính mình.
“Nếu đường đời là trơn láng, làm sao ta nhận ra chính ta?”
Con biết ngay lúc này chính là lúc con phải đứng dậy. Những vấn đề mà con đang có, là chính con đã chọn. Con chọn cuộc sống tạo ra thật nhiều giá trị tích cực cho mọi người, cho bất kỳ ai con được gặp. Một chất liệu bình an, hạnh phúc.
Và ngay lúc này, con thẩm thấu thật rõ giá trị của sự kỷ luật, sự hiểu mình. Giá trị của sự kiên định. Tâm trí con phải luôn vững vàng, kiên định trên con đường mà con đã chọn. Dù có đớn đau, nhưng rồi vết thương sẽ lại lành.
Giờ đây, khi con ngồi lại nơi đây và viết ra cho mình những suy nghĩ này. Trong lúc con đang gặp rất nhiều những trở ngại. Người con thương, có thể là người sẽ chọn rời xa con. Nhưng lựa chọn là ở người, tôn trọng và mong người hạnh phúc nên con sẽ chấp nhận mọi quyết định.
Những đôi dòng tâm sự để cổ vũ, thúc đẩy cho chính con vươn lên và bước tiếp. Từng bước, từng bước con sẽ tiến về phía ánh mặt trời. Mặt trời trong trái tim con sẽ giữ mãi nồng ấm. Luôn rực cháy giữa muôn trùng gian nan, trắc trở. Mặt trời trong trái tim con sẽ xua tan đi bóng đêm khó khăn kia. Con sẽ đương đầu, con sẽ không bỏ cuộc đâu!
Xin cảm ơn tất cả mọi điều mà bản thân con đang được đón nhận!
Tuổi trẻ!
Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.
© copyright 2022
No Responses Yet