22
110

Lưu Dấu

Sài Gòn, ngày 27 tháng 12 năm 2021. 

Chào bạn, 

Hoặc là bạn đã biết về tôi. Hoặc là bạn chưa biết đến tôi. Nhưng ngay lúc này, khi bạn ở đây. Bạn đang dành khoảng thời gian quý báu trong cuộc đời mình, để đọc những gì tôi viết lúc này. 

Thì đó cũng là lúc, tôi đang bước đi trên lối đi riêng của chính mình. Một lộ trình ngược lối với số đông bạn bè và những người xung quanh tôi. 

Tôi không chọn an nhàn, ổn định trong những tháng năm tươi đẹp nhất của đời mình. 

Vì tôi hiểu rằng: “những tháng năm thanh xuân vô giá mà tôi may mắn đang được có lúc này. Đây là khoảng thời gian vô cùng quý báu, để tôi chuôi rèn sức chịu đựng. Chuẩn bị cho hành trang đời mình những bài học giá trị và sâu sắc nhất. Và chính tôi được hết mình vẫy vùng dưới vòm trời của tuổi trẻ đầy khát khao, hoài bão và hy vọng.

Khi tôi chọn con đường này. Cũng là lúc mọi giới hạn tồn tại, có sẵn trong tôi trước giờ vỡ tung ra. Tôi phải đối diện với những thách thức nằm ngoài sự hiểu biết, và khả năng chịu đựng của mình. Kết cục là giờ đây tôi đang vướng kẹt vào những khó khăn, thiếu hụt về mặt vật chất. Những ngày tháng sống trong một tâm lý bị đè nén, ngột ngạt. Trái tim tôi dằn xé trong từng giây phút, nỗi tự trách bản thân đã không làm gì để hụ hợ, lắng lo cho những người thân thương xung quanh mình.

Tôi hoang mang, lạc lõng, và dường như rơi tự do trước mọi sự việc xảy đến. Không một điểm tựa nào tôi có thể bấu víu vào được nữa. Bởi rằng, những gì có thể làm được trong khả năng, giới hạn của mình hiện có. Tôi cũng đã dốc hết sức, hết lòng. Nhưng mọi việc diễn ra càng lúc càng trở nên mù mờ với tôi hơn. 

Tôi dường như suy sụp trước những gì đang diễn ra. Tôi đã không nhận ra rằng, bản thân tôi khi đó đã rơi vào trầm cảm. Tôi co rút, sợ hãi, tôi muốn trốn chạy khỏi hiện thực. Hơn lúc nào hết, con “chó đen” trầm cảm tấn công tôi trong từng giây phút. Tôi đã tìm mọi cách để tránh né nó. Tôi thu mình, trốn trong toilet hàng vài tiếng đồng hồ, chỉ để lướt điện thoại trong vô thức. Tôi vùi mình cả ngày vào những bộ phim phải xem một lần trong đời. Đêm đến thì tôi vùi đầu vào sách, tôi đọc ngấu nghiến bất cứ cuốn sách nào tôi vớ được từ trên kệ sách. Có những khi tệ hơn, tôi còn chơi game…Tất cả, chỉ với một mục đích duy nhất là lẩn tránh con “chó đen” trầm cảm kia. 

Đó là chính tôi trong những ngày tháng giãn cách xã hội do đại dịch Covid-19 (05 – 09/2021). Bản thân tôi khi đó đang trong những ngày đầu khởi nghiệp. Vì non nớt và sự thiếu hụt kiến thức. Bản thân đã vướng kẹt vào rất nhiều vấn đề. Nhưng tôi lại không thể đi đâu và chẳng thể làm gì trước những vấn đề mà bản thân đang đối diện. 

voquyen.com
www.voquyen.com

Khi chạm đến tận cùng của cảm xúc, thấu tận những dằn xé trong tâm tưởng khi bị con “chó đen” kia tấn công. Khiếp đảm nhất với tôi là sự tự trách bản thân mình. Ý chí trong tôi đã bị cơn trầm cảm kia nuốt chửng lấy. Bóng đêm u ám vây lấy tôi trong từng giây phút. Tôi cần lắm một nguồn sáng, dù chỉ là ánh sáng của một que diêm. Để xua đi những bóng đêm trong tôi. Tôi đã rất mong chờ, khao khát tìm thấy nguồn sáng, hơi ấm, nhưng càng kiếm tìm từ bên ngoài. Tôi chỉ tìm thấy sự giá băng, sự lạnh lẽo. Tôi đã rất lạnh, đã rất sợ!…

Đó là lúc tôi bừng tỉnh và nhận ra rằng: “Cách duy nhất để thoát khỏi tình cảnh lúc này, là tự bản thân tôi phải chiến đấu. Không được để cho bản thân đánh mất ý chí, nghị lực. Tôi không được phép đánh đồng bản thân mình với những khó khăn. Dù có rơi xuống sình lầy, tối tăm đến mấy đi nữa. Nhất định cũng phải tìm cách mà vươn lên, vươn lên để đón lấy ánh sáng cho cuộc đời tôi. Nhất định tôi không được phép để bản thân gục ngã trước con “chó đen” kia. 

Và những gì mà bản thân tôi đang đối diện lúc này. Đây cũng mới chỉ là xuất phát điểm của tôi trên bước đường của riêng mình. Phía trước chắc chắn sẽ còn rất rất nhiều những những khó khăn, trở ngại đang chờ đón tôi.  

voquyen.com

Tôi phải kiên gan, bền chí thêm nữa. Tôi phải nỗ lực thật nhiều hơn nữa. Tôi phải giữ vững một tâm thế bình tĩnh, để đón nhận mọi điều xảy đến. Tôi cần phải sốc lại bản thân mình đứng lên. Từng bước tìm ra phương hướng và cách thức, để vượt thoát khỏi con “chó đen” trầm cảm kia. 

Tôi cần phải đón nhận, và chấp nhận mọi điều. Mọi thuận cảnh cũng như cảnh chưa thuận. Gặp hoàn cảnh thuận lợi thì vui, nhưng nếu gặp cảnh không thuận cũng sẽ không làm tôi buồn. Vì khi đã chọn bước đi trên con đường lý tưởng của mình. Nhất định tôi sẽ không để một điều gì có thể làm lung lay đến ý chí của mình. 

Để bước trên con đường đi đến giấc mơ của đời mình. Không còn cách nào khác, tôi phải đi qua những gian nan, thử thách. Tôi phải vượt qua những giới hạn chịu đựng của bản thân. Và không một ai khác có thể thay tôi bước đi trên con đường này. Chỉ duy nhất tôi!. 

Xin cảm ơn bạn đã dõi theo mình đến dòng cuối cùng ngày. Trước khi khép lại bài viết này. Mình xin cảm ơn chính bản thân mình. Cảm ơn chính mình đã kiên cường, đã không khuất phục trước con “chó đen” trầm cảm kia. Và mình cũng gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến những ai đã buồn vì mình trong giai đoạn này. 

Xin cảm ơn tất cả mọi nhân duyên mà mình có trong đời. Xin cảm ơn tất cả!.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com