Sài Gòn, ngày 12 tháng 08 năm 2020
Một buổi chiều Sài Gòn trời mưa rả rít.
4:00PM, một cơn mưa nặng hạt kéo đến. Đang ngồi trong một quán cà phê quen để làm việc. Giai điệu về một bài hát nói về thầy cô bỗng ngân lên. Thật trùng hợp, lúc này khi tôi nhìn ra ngoài cửa quán.
Hình ảnh các em học sinh đi học về nô đùa, chen nhau dành chỗ núp mưa dưới mái hiên. Những hoài niệm thời học sinh của tôi chợt ùa về. Thả mình vào giai điệu của bản nhạc, cùng với không khí một buổi chiều mưa. Tôi viết ra những suy niệm của mình.
Tuổi thơ của tôi lớn lên ở vùng quê. Nên hình ảnh những chiều đạp xe. Tắm mưa cùng bạn bè khi đi học về. Rất đỗi thân quen và gần gũi với tôi.
Những buổi chào cờ đầu tuần. Hình ảnh những tà áo dài phất phơ mỗi khi có cơn gió thổi qua. Rồi những tiết học văn, vì mê chơi chưa học bài bị thầy phạt trước lớp. Rồi những ngày đi trễ bị cô cho đứng ở góc lớp…Tuổi học sinh của tôi đi qua với rất nhiều những kỷ niệm thật đẹp.
Trong vô vàn những ký ức trong ngần của tuổi học trò. Có một kỷ niệm mà tôi mãi mãi không bao giờ quên. Tôi xin phép tản mạn đôi dòng cùng bạn.
Hồi đó, tôi là đứa thường xuyên đến lớp trễ. Từ nhà tôi đến trường là 15km. Nhưng lý do tôi vô lớp trễ không phải vì nhà xa đâu. Mà vì tôi la cà với mấy đứa bạn trên đường.
Ngày đó, mỗi ngày tôi đạp xe đi học. Tôi có một nhóm bạn đạp xe đi học. Đúng hơn là 4 thằng. Nhà mỗi thằng ở một đoạn khác nhau. Cứ tới nhà đứa nào là chờ đứa đó.
Đủ 4 đứa là vừa đạp xe đi, vừa la cà. Có khi dàn cả hàng 4 ra đường mà chạy. Rồi có khi, kẹt tay lái, té 1 lần 4 đứa, đứa trầy tay, đứa rách quần…
Tôi có một kỉ niệm về vụ này. Hồi đó mẹ vừa may cho tôi cái quần tây mới. Mang được 2 bữa, đi xe với tụi nó dàn hàng 3 chạy. Kẹt tay lái, thế là té nhào xuống đường. Cái quần mới may của tôi bị rách một lỗ bằng ngón tay cái. Về nhà tôi bị mẹ la quá trời là la…từ hồi có nhóm bạn đi học. Đếm không xuể số lần cả đám bị té rồi rách quần nữa.
Thành ra tôi thường xuyên bước vào lớp sau cô chủ nhiệm. Trường tôi học là đầu giờ có 15 phút xin hoạt chủ nhiệm. Hình phạt dành cho học sinh bước vào lớp sau cô. Là đứng trên góc lớp trong 15 phút. Hình phạt kèm theo là lau bảng cuối mỗi tiết học.
Và tôi thường xuyên bị lau bảng. Có khi 1 tuần tôi lau bảng hết 1 tuần. Hồi đó vậy mà vui, riết tôi giữ luôn giẻ lau bảng và mang về nhà. Bị phạt miết, thành ra tôi kiêm luôn công việc lau bảng cho lớp.
Sau mỗi tiết học là bảng ghi chi chít chữ. Nhìn muốn hoa cả mắt. Mỗi lần lau xong là bảng sạch trơn. Tôi thích cái cảm giác xóa xóa, lau lau, quần quật một hồi. Nhìn lại mọi thứ sạch sẽ, bóng loáng.
Ngày hôm nay, 7 năm kể từ khi rời khỏi mái trường phổ thông năm ấy. Giờ đây, tôi không còn bị cô phạt lau bảng nữa. Nhưng thay vào đó, mỗi ngày tôi tự lau sạch con người cũ kĩ. Lau sạch những bụi bặm, góc khuất nơi tâm hồn mình.
Mỗi ngày trôi qua, luôn có những phiền não. Những điều chưa tốt bám lên con người của tôi. Vì vậy, mỗi ngày tôi luôn suy niệm và lau thật sạch tâm hồn mình. Tôi biết, nếu tôi không lau đi những bụi bặm mỗi ngày. Chúng vẫn sẽ luôn nằm đó, chồng chất lên tâm hồn tôi ngày này sang ngày kia.
Sau bao nhiêu tháng ngày, nếu không chịu lau lại tấm bảng của cuộc đời mình. Tôi sẽ rơi vào cảm giác, hoàn toàn tuyệt vọng về chính mình. Tôi sẽ mất tự tin vào vào bản thân. Và tin rằng mình rất tồi tệ với một danh sách dài lê thê bụi bặm, phiền não.
Vì vậy, mỗi ngày tôi sẽ lau thật sạch bụi bặm bám vào tâm hôn mình. Luôn giữ tấm bảng cuộc đời tôi sạch sẽ và bóng loáng. Không để cho phiền não và những bụi bặm nhỏ nhen, toan tính, ích kỉ bám vào tâm hồn mình.
Đừng đi qua cuộc đời với một tấm bảng chi chít là chữ. Mỗi ngày, hãy tự lau thật sạch tấm bảng của tâm hồn mình!
Chúc bạn luôn giữ sạch tấm bảng tâm hồn của mình!
Tuổi trẻ!
Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.
© copyright 2020
No Responses Yet