34
12

HÀNH TRÌNH TÔI ĐI – Bài 20

Sài Gòn, ngày 09 tháng 12 năm 2021

Thật tuyệt vời! Khi tôi đang ngồi đây, để viết tiếp về chặng hành trình mà tôi đã đi qua. Chợt lòng tôi thấy nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ các em…

Đã 7 tháng rồi tôi chưa được về nhà. Quây quần bên mâm cơm gia đình cùng ba mẹ. Thèm nằm lăn quay bên chỗ đường luồn nối giữa phòng khách và nhà bếp. Gió thổi hiu hiu, ngủ một giấc trưa thật say như năm nào, ngày tôi đi học…Tôi trân quý, trân quý lắm những phút giây êm đềm ngày ấy!

Chắc giờ này ba mẹ, ở quê nhà đã ngủ say giấc. Trên này, con trai của ba mẹ vẫn mạnh khỏe. Ngày ngày nó vẫn kiên cường, không ngại khó, không ngại khổ. Nó ném mình ra ngoài xã hội để tích lũy những giá trị cốt lõi. Đi trên con đường riêng của nó. Và quan trọng nhất, nó sẽ là tấm gương cho các em của nó!

“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, 
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
HÀNH TRÌNH TÔI ĐI - Bài 20
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, 
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”

Quý giá nhất của con, là được làm con của ba mẹ. Được là anh của các em! Xin cảm ơn tất cả mọi điều mà con đang có. Những người đã và đang giúp con trên lối đi của mình!


Sau một hồi chào hỏi mọi người dưới lầu một.  Tôi theo Phúc bước lên một cái cầu thang sắt, dựng đứng lên trên. Cạnh bên cầu thang,  bên tay phải tôi là một cái cửa sổ đã đóng lại. Hướng mắt nhìn ra cửa sổ, ngay phía dưới là cánh cửa bên hông. Nơi mà lúc nãy tôi với Phúc đứng chờ Duy mở cửa.

Nhưng từ trên này nhìn xuống, khá là cao so với mặt đất. Tôi hơi sợ, bước đi mà cứ tưởng tượng lỡ mình rớt xuống dưới đất. Lên tới lầu hai. Tiếng nói cười, hỏi thăm rôm ran mà mọi người dành cho Phúc và tôi. Tôi như quên bẳn đi cái sợ độ cao.

Người đầu tiên mà Phúc dắt tôi tới là a Sỉu. Anh đang ngồi trên chiếc giường ở Tầng hai. Với gương mặt điềm tĩnh và vui tươi. 

Phúc nói đây là anh trưởng nhà. Anh sẽ chịu trách nhiệm quản lý mọi người trong nhà. Tôi chào anh, niềm nỡ anh mỉm cười nhìn tôi. Và nói, ” Giường bên cửa sổ đó còn trống, em qua đó cất đồ rồi nghỉ ngơi”.

Mời bạn đọc tiếp: Hành trình tôi đi – Bài 21.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com