Sài Gòn, ngày 28 tháng 12 năm 2021.
Chào bạn,
Một ngày tuyệt vời nữa sắp đi qua. Ngày hôm nay của bạn diễn ra như thế nào?. Còn với tôi, mỗi ngày tôi luôn xem đó là một món quà vô giá với mình.
Bởi vì tôi biết rằng: “không có con đường để đi đến hạnh phúc. Mà hạnh phúc chính là con đường“.
Mỗi giây phút trong hiện tại. Tôi sẽ không ngừng nỗ lực học tập. Miệt mài làm việc, và rèn giũa bản thân mình hơn nữa. Đó là cách duy nhất để tôi mở tung cánh cửa. Tiến về phía bầu trời ước mơ của mình.
Hôm nay, trên đường đi. Tôi có đi ngang qua quán phở Tàu Lửa trên đường Rạch Bùng Binh, quận 03. Nơi mà ngày xưa, khi còn là cậu bé sinh viên. Mỗi sáng, tôi và các bạn trong nhà sinh viên thường ra phụ quán.
Công việc chính của tôi tại quán là mang rau, giá ra bàn khi có khách đến. Sau đó, tôi hỏi khách ăn phở gì. Rồi trở vào, báo với cô chủ quán. Chờ cô làm xong rồi bưng phở ra cho khách.
Khách ăn xong, thì tôi lau bàn và dọn tô xuống. Cứ thế tôi làm quần quật chạy ra, chạy vô không kịp nghỉ tay. Lượng khách vào quán cô ăn sáng lúc nào cũng đông. Hầu như là khách quen ở khu vực đó.
Khi nào vơi vơi khách, là tôi được ăn sáng. Cô làm cho một tô phở thiệt to. Phụ quán tuy hơi cực, nhưng khi nghĩ tới bữa ăn sáng hậu hĩnh là cái cực nào tôi cũng quên đi hết.
Cứ bữa nào mà nghỉ học sáng là tôi ra phụ cô. Phụ cô từ 5h sáng tới 11h trưa là cô cho 50 ngàn đi học. Phụ quán một ngày là tôi gửi xe đạp ở trường được hơn 20 ngày.
Thấm thoát, thời gian trôi đi. Quán nay đã đổi chủ, cô cũng không còn bán ở đó nữa. Nhưng tôi vẫn thấy rất rõ những ngày tháng ngây ngô, hồn nhiên của tôi. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ biết phải học cho thật giỏi. Rồi tốt nghiệp kiếm việc đi làm phụ ba mẹ.
Và rồi, sau bao vất vả, gian nan trên con đường học tập. Tôi cũng đã làm được điều mà mình nghĩ. Tôi tốt nghiệp, tôi tìm được cho mình một công việc tốt.
Lòng tôi gợi lên chút hoài niệm! Và tôi đã làm được điều mà mình mình đặt ra.
Tôi trân quý cuộc hành trình của chính mình!
Tuổi trẻ!
Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.
© copyright 2021
No Responses Yet