39
5

HÀNH TRÌNH TÔI ĐI – Bài 07

Sài Gòn, ngày 26 tháng 11 năm 2021

Tôi bước ra khỏi nhà, nhìn một vòng xung quanh trọ. Hầu hết cửa phòng đều đóng và khóa chốt ngoài. Chỉ còn một vài phòng mở cửa, bên trong là các anh chị lớn hơn tôi độ vài tuổi. Chắc cũng là sinh viên lên đây, ở trọ để đi học. 

Tối tiến ra phía trước cổng, đối diện bên kia đường. Tôi thấy có một quán cơm, thoạt nhìn vô quán. Hầu như là sinh viên và các anh công nhân đi làm công trình ngồi ăn. Tôi bước tới, nhưng dòng xe cứ nối đuôi nhau liên tục. Tôi đứng chờ một hồi, hòng chờ có khoảng trống rồi băng qua đường..

Đang trong giờ cao điểm buổi trưa. Nên xe cứ nối đuôi nhau đi. Tôi khập khựng làm liều, bước tới. Vừa đi tôi vừa sợ, sợ bị người khác tung vô mình. Không như ở dưới quê, mỗi lần muốn qua đường. Thì tôi chỉ đứng chờ cho xe qua hết rồi tôi sang đường thôi. 

Lần đầu tiên, tôi băng qua đường trong Sài Gòn. Đi mà cứ sợ bị xe tung mình. Từ đó, mỗi lần qua đường tôi có luôn câu thần chú: “xe nhường người chứ không phải người nhường xe”. Các bạn lưu ý, câu này chỉ đúng ở trong Sài Gòn thôi nha. Chứ bạn đi ở tỉnh mà dùng thần chú này. Xong lẩm bẩm đi qua đường là tiu đó! 

Những ngây ngô, hồn nhiên. Những cảm nhận vô cùng thú vị và đặc biệt trong tôi trước một hành động vô cùng bình thường. Giờ đây, khi nghĩ lại cảm giác băng qua đường đó. Dù điều này, có vẻ như rất bình thường. Nhưng rất nhiều người, trong đó có cả chính tôi. Chúng ta không thật sự sống trong những phút giây của hiên tại. Để kịp nhận ra những khoảnh khắc đó. 

Guồng quay mưu sinh trong cuộc sống đã kéo chúng ta đi. Chúng ta đang có rất nhiều điều tuyệt vời xung quanh mình. Ngay trong chính bản thân mình. Hãy dừng lại một giây, để cảm nhận những điều tuyệt vời mà chúng ta đang có.

Mời bạn đọc tiếp: Hành trình tôi đi – Bài 08.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com