30
103

Người Bạn Không Lời

Sài Gòn, ngày 19 tháng 05 năm 2022. 

Chào bạn, 

Chúc anh khởi đầu một ngày mới phấn khởi!. Thật mát lòng, mát dạ. Đó là câu nói mà mình nhận được từ một người bạn trẻ. Bạn là chủ của một xe cà phê ven đường. Nơi góc quen mình hay tạt ngang vào trên đường đến chỗ làm mỗi sáng. Tỉ tê cùng bạn vài ba câu chuyện chóng vánh, bất chợt. Kèm theo đó là mua theo một ly cà phê do chính tay bạn pha.

Và mình cũng không quên chúc lại người bạn trẻ ấy. Và gửi đến những ai hữu duyên đang đọc những gì mình viết lúc này, chúc bạn có một ngày mới tốt lành!. 

voquyen.com
Nơi đọc sách tại chỗ làm của mình mỗi sáng.

Thường là mình đến chỗ làm trước một tiếng rưỡi. Ăn sáng xong. Mình nhâm nhi ly cà phê vừa mua. Kèm theo đó, nhè nhẹ là một chút nhạc phát ra từ chiếc điện thoại. Thả hồn theo từng trang từ cuốn sách mà mình mang theo. Hết trang này rồi lại đến trang khác.

Mỗi ngày mỗi chút mình nỗ lực, miệt mài kiếm tìm, học tập. Hòng tích góp thêm về cho bản thân những hiểu biết thông qua việc đọc. Đó là những điều quá đỗi thân quen với mình. Không phải nói là không thể thiếu với mình mỗi ngày. 

Bạn biết không, việc đọc sách dạy mình rất nhiều bài học. Có những bài học mà mình chỉ ước “giá như” mình có thể đọc được nó sớm hơn.

Sâu thẳm của những nhập nhằng mà mình vừa đi qua đó là nỗi đau, là sự dằn xé tâm hồn. Sự tự trách bản thân mình mỗi ngày trước những va vấp. Chính lúc ấy vì sự non nớt, và thiếu hiểu biết nên mình đã không thể vượt qua. Và mình cũng không thể giải bày, chia sẻ cảm giác ấy cùng với ai. Mình đã thật sự chới với, hốt hoảng và chìm vào hố sâu của sự khánh kiệt, cùng cực.

voquyen.com
Sách, người bạn không lời với mình.

Không thể nào mình quên được những khoảnh khắc ấy trong đời. Thời gian đó mình bế tắc thật sự. Mình rơi vào khủng hoảng bởi vì khi bản thân mình làm mọi cách, mọi điều. Nhưng thực tế với mình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Mọi thứ trong đời mình càng ngày càng diễn ra theo chiều hướng xấu đi. Gia đình, bạn bè, tình cảm…và kể cả chính bản thân mình. Mọi điều xảy đến mình đều mang hơi hướng của những mất mát, tổn thất, đổ vỡ, chia xa…Thật khiếp đảm!. 

Sợ nhất với mình khi đó là đêm về. Bởi cả ngày mình rong ruổi, ngược xuôi khắp cùng. Mình nén lại tất cả những niềm đau. Gắng gượng, gồng mình làm tất cả những gì tốt nhất mà mình có thể làm để vượt qua những vấn đề. Đêm về là khi mình đối diện với chính mình. Với tất cả những vấn đề mà mình đang có. Từng giây phút, mình như chết ngộp. 

MỌI VIỆC DIỄN RA THEO CÁI CÁCH MÀ NÓ DIỄN RA.

Bạn biết không, trong khi tinh thần, vật chất, và tất tần tật mọi thứ quanh đời mình đỗ ầm xuống dưới chân mình như vậy. Mình rơi vào chới với, ú ớ!. Mình khi ấy như kẻ vô hồn, chẳng còn chút mảy may nào là niềm tin, là hy vọng nữa. Mọi thứ với mình chỉ toàn là bóng đêm của khó khăn, của vô vọng.

Và ánh sáng đã tìm đến với mình, chính khi mình rơi vào lúc tối tăm nhất . “Một đời như kẻ tìm đường”, thầy Phan Văn Trường viết. Đó là cuốn sách đã xuất hiện và cứu rỗi cuộc đời mình khi ấy. Kể từ đây, mỗi đêm đến là mình lại vùi đầu vào sách. Một người bạn không lời!.

Cho đến ngày hôm nay, người bạn ấy vẫn đồng hành bên mình mỗi ngày. 

“Cuộc đời của mỗi chúng ta có thể ví như một con đường với hàng ngàn khúc quanh, đến khúc quanh nào chúng ta cũng phải có những lựa chọn.

Chọn hướng đi, chọn phương án, chọn kẻ đồng hành, chọn những trang bị, chọn thời điểm hành động.

Rất nhiều khi chúng ta không có quyền lựa chọn, hoặc không muốn lựa chọn, hoặc không biết lựa chọn.

Nhưng rồi cuối cùng chúng ta cũng bắt buộc phải bước tiếp.

Tới đâu thì mỗi người một nơi. Mỗi người một hoàn cảnh, tới những nơi ta muốn đến hay thật sự không muốn đến.

Đôi khi không biết đi đâu nhưng cũng muốn đi, giấc mơ tiến tới tương lai mạnh đến mức trở thành ám ảnh, cho dù tương lai là cái gì còn mù mờ”.

Trích Một đời như kẻ tìm đường – thầy Phan Văn Trường.

Chúc bạn tìm thấy người bạn không lời của đời mình.

Xin cảm ơn tất cả mọi nhân duyên mà mình may mắn có được trong đời này. Cảm ơn mọi điều.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com