34
3

HÀNH TRÌNH TÔI ĐI – Bài 10

Sài Gòn, ngày 29 tháng 11 năm 2021

Sau khi bị ướt hết đồ đạc, sách vở. Tôi rút kinh nghiệm, luôn để đồ ở trên bếp. Còn tôi thì vẫn ngủ ở dưới nền gạch. Trước khi đi tôi có mang theo cái gối, với cái mền. Đó là hai món bảo bối mà mẹ cho tôi mang theo. Nhờ đó mà đêm nào tôi cũng ngủ ngon giấc. Cho tới đêm bị ngập nước, ướt hết mọi thứ. 

Sợ bị ngập nữa, mỗi ngày đi học. Tôi lân la tới hỏi bạn bè học chung lớp. Hòng tìm được phòng khác, để chuyển đến chỗ mới.

Chưa dừng lại ở đó, mấy hôm sau tôi gặp chướng ngại thứ 2. Tôi bị mất điện thoại ngay tại phòng mình. Tôi bị mất vào buổi tối, trước khi ngủ tôi còn sử dụng để cài báo thức. Ấy vậy mà ngủ 1 giấc tới sáng. Tôi thức dậy, và không còn thấy nó nữa.

Đó là chiếc điện thoại kỷ niệm mà tôi phải vất vả lắm mới mua được. Đó là những bước chân nhấc không nổi của một cậu thanh niên 56Kg vác bao xi măng 50Kg mỗi sáng. Đó là những trưa nắng cháy da tôi phơi mình ngoài trời. Đó là những chịu đựng, nhẫn nhục trước một lời nói khó nghe trước sự vụng về. 

Năm đó, sau khi biết tin tôi thi đậu vào trường Cao Thắng. Một tháng sau, mới tới ngày đi nộp hồ sơ nhập học. Lúc đó, ở nhà cũng không có việc gì nhiều để làm phụ ba mẹ. Tôi theo chú tôi làm phụ hồ tại một trại heo ở gần nhà.

Công việc của tôi là trộn hồ, đẩy hồ, bưng bê gạch, đá, bẻ đai sắt…Nôm na là mấy bác thợ hồ cần gì thì tôi làm cái đó. Mỗi sáng, mấy đứa phụ như tôi sau khi cất xe. Là đi vào kho vác đủ 3 bao xi măng ra. Trời! giờ nhớ lại tôi còn thấy ấn tượng. Hồi đó tôi 56kg, tôi cao 1m72 nên nhìn lêu nghêu lắm.

HÀNH TRÌNH TÔI ĐI - BÀI 10
Tôi ngẫm nghĩ, giờ mình đi làm phụ hồ, ai cũng phải vác. Mình không làm nỗi thì ai nhận.

Vác trên vai bao xi măng đi từ kho ra tới chỗ trộn hồ là 20m. Nghe 50kg thôi, chứ thật ra lúc đó nó quá sức với tôi. Tôi ngẫm nghĩ, giờ mình đi làm phụ hồ, ai cũng phải vác. Mình không làm nỗi thì ai nhận.

Trên vai bao xi măng, tôi không dám nhìn về đích đến luôn. Mắt tôi nhìn chăm chăm chân người đi trước. Miệng thì lẩm bẩm còn mấy bước nữa thôi. Còn mấy bước nữa thôi. Cố lên Quyền ơi!

Tôi xót lắm, nhưng ngẫm nghĩ. Mất thì cũng mất rồi, giờ thì mình phải chấp nhận thôi.

Mời bạn đọc tiếp: Hành trình tôi đi – Bài 11.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com