Sài Gòn, ngày 27 tháng 11 năm 2021
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chọn những yêu thương, trao những nụ cười! Mấy hôm nay trời Sài Gòn đã lạnh dần vào buổi sáng. Và vào buổi tối khí trời cũng se se lạnh.
Hôm nay, rong ruổi khắp nơi trên đường tại Sài Gòn. Tôi thấy có nhiều gia đình, trong nhà có đám tang. Tôi không biết là ai mất, và tôi cũng không quen biết họ. Nhưng tôi thầm cảm ơn họ. Vì qua hình ảnh đó, tôi thấy mình còn được đi. Mình còn được cảm nhận cái se se lạnh của đất trời,… Và vì tôi còn sống, đó là một món quà vô giá.
Ăn cơm xong, tôi gọi cho anh Nam để hỏi đường đến trường. Chiều nay, tôi phải đến trường để nộp hồ sơ nhập học. Tôi về phòng, soạn theo những giấy tờ cần thiết bỏ vào balo. Rồi đi ra đón xe theo lời anh Nam chỉ.
Tôi đi bộ ra trạm xe buýt 86 lúc nãy anh Luân chở tôi về. Từ phòng tôi đi bộ ra tới bến xe mất 15 phút. Ấy vậy mà sau này đi học, cũng đoạn đường này. Mỗi ngày, tôi đi bộ ra đón xe đi học, rồi đi học về. Cũng gần 2 tháng liền.
Ra tới trạm xe buýt 86. Tôi chờ thêm một chút nữa là xe tới. Xe đi khoảng 20 phút là tới bến. Tôi hỏi đường để đi qua trường. Trường tôi học, nằm cách bến xe cũng gần, đi bộ 10 phút là tới nơi. Xung quanh, có rất nhiều bạn đang đi về trường như tôi. Trên gương mặt ai cũng rạng rỡ. Có bạn thì có ba đi theo, có bạn thì có mẹ đi theo. Nhưng đa số là tự đi một mình.
Tôi bước vào cổng trường. Trường thật rộng, với 4 dãy nhà bao xung quanh nằm ngay trung tâm quận 01. Đứng trong sân trường, tôi thấy thật rõ tòa nhà Bitexco. Biểu tượng của Sài Gòn. Hồi đó giờ tôi chỉ thấy nó trong tivi mỗi khi xem thời sự vào giờ ăn cơm với gia đình. Tôi như chú ếch con, vừa thoát khỏi cái giếng của mình. Một chân trời mới đang bắt đầu xuất hiện trong tôi lúc này.
Tôi xem hướng dẫn, và đi nộp hồ sơ để nhập học. Và đó cũng là ngày tôi chính thức trở thành một cậu sinh viên. Một giai đoạn mới trong cuộc đời tôi sắp tới.
Mời bạn đọc tiếp: Hành trình tôi đi – Bài 09.
Tuổi trẻ!
Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.
© copyright 2022