Sài Gòn, ngày 25 tháng 11 năm 2021
Chào bạn, ngày hôm nay bạn có khỏe không?
Không biết các bạn thấy sao? Chứ mỗi ngày, khi tôi ngồi đây, sau một ngày tuyệt vời đã qua. Khi hồi tưởng về những ngày tháng đầu tiên mình đến Sài Gòn. Và viết về cuộc hành trình của chính mình đã đi qua. Tôi luôn bồi hồi, xúc động khi nghĩ về chính mình ngày đó.
Từ một cậu thanh niên lạ lẫm, hồn nhiên trước nhịp sống tất bật của phố thị Sài Gòn. Ngơ ngác nhìn hết cái này, đến ngó sang cái kia. Đi từ bỡ ngỡ này sang bỡ ngỡ khác. Chưa một lần cậu biết mình muốn gì và phải làm gì cho cuộc đời mình. Ngoài việc ráng học cho giỏi để có việc làm tốt. Sau này giúp ba mẹ, như bao người.
Cho đến ngày hôm nay, cậu biết mình phải làm gì. Cậu phải nỗ lực như thế nào để làm được giấc mơ của mình. Cậu cần phải làm gì mỗi ngày để hoàn thành mục tiêu của mình. Chỉ có duy nhất cậu biết! Tôi cảm ơn tất cả mọi điều đã đến, đang đến, và sẽ đến trong cuộc đời mình.
Nhận phòng xong, tôi để ba lô vào một góc. Lúc này, người tôi cũng bám đầy bụi bặm và rít rịt do mồ hôi tuôn ra từ sáng đến giờ. Việc đầu tiên tôi làm là đi tắm cho thật sảng khoái và mát mẻ. Tiến vào nhà tắm, tôi vô cùng khó chịu khi xả nước ra để tắm. Nước ở đây có mùi vô cùng lạ, còn khó chịu nữa.
Bạn biết gì không, đó là mùi clo trong nước máy. Từ nhỏ, tôi lớn lên ở quê. Mà ở quê thì bạn biết rồi đó. Mọi người chỉ sử dụng nước dưới giếng thôi. Nhà tôi có nguồn nước mát, tinh khiết, và trong lành. Mọi sinh hoạt, nấu ăn, uống. Gia đình tôi sử dụng nước toàn bộ từ giếng lấy lên.
Nên khi đó tôi làm gì biết đến nước máy. Và tất nhiên tôi cũng không biết đến mùi clo trong nước. Cái mùi làm tôi phát ớn đến 5 hay 6 bữa gì mới quen được.
Tắm xong, bụng tôi cũng đã bắt đầu đói. Tôi ra phía trước nhà, tìm mua chút gì đó để ăn, hòng xoa dịu chiếc bụng đói của mình.
Mời bạn đọc tiếp: Hành trình tôi đi – Bài 07.