37
42

Một Ngày Đáng Nhớ NOEL 2022

Sài Gòn, ngày 25 tháng 12 năm 2021.

Chào bạn, hôm nay là Giáng Sinh! 

Tôi xin gửi đến bạn và gia đình mình một lời chúc “giáng sinh an lành”.

Còn tôi, tôi vừa trở về đến nhà sau một ngày tròn đầy. Tôi đã rực cháy gần 24h đồng hồ. Và hôm nay là một trang sách thật đặc biệt trong đời tôi. 

Ngày hôm nay của tôi bắt đầu từ 3h sáng (ngày 24.12.2021). Và bây giờ khi tôi ngồi đây viết ra những cảm nghĩ của mình, 2h hơn sáng (ngày 25.12.2021). Phút giây này, bằng chút sức lực cuối cùng còn lại, vì rằng cơ thể tôi đã oằn mình sau cuộc hành trình dài. Nhưng tiếng nói tận sâu thẳm trong trái tim, thôi thúc tôi phải hoàn thành bài viết này. Để lưu lại nơi này mạch cảm xúc vô giá đang tuôn chảy trong tâm trí tôi lúc này.

Ngày đó, 2016 khi còn là sinh viên. 3 tháng hè tôi đi theo phụ làm điện lạnh ở một tiệm gần nhà Sinh Viên. Có một dịp anh chủ tiệm chở tôi theo anh về Đồng Tháp để lắp máy lạnh cho một tòa nhà.

voquyen.com
Những ngày tháng sinh viên, mùa hè năm nhất. (2014)

Xong việc khi trời đã sập tối. Trên chiếc xe máy, ngồi sau lưng anh. Tôi cùng anh trở về lại Sài Gòn. Tôi còn nhớ mãi cái cảm giác của một cậu thanh niên ngây ngô. Dưới ánh đèn vàng rực của hai dãy đèn đường trên trục quốc lộ 1A. Và ánh đèn xe chiếu từ các xe chạy hướng ngược lại, khiến hai mắt tôi nhòe cả lên.

Ngồi trên xe, tôi lạ lẫm với mọi thứ. Nhìn hết cái này tới cái khác. Tôi hỏi anh đủ điều. Hỏi từ việc tại sao anh phải nhá đèn xe khi vượt qua xe phía trước? Rồi đây là tỉnh nào? Rồi tòa nhà kia là nhà gì vậy anh?… 

Tôi choáng ngợp trước dòng xe ngược xuôi trên đường. Tôi tự hỏi mình sao người ta chạy xe nhanh vậy, sao người ta chạy xe nguy hiểm vậy?… Tôi e dè, hoang mang, và sợ hãi trước dòng chảy cuộc sống mà mình đang hòa vào.

về tắc sậy, thăm cha Diệp
Về thăm cha Diệp. (Bạc Liêu, ngày 25.12.2022)

Ngày hôm nay, sau khi xong việc. Tôi ôm vô lăng từ Cà Mau trở về Sài Gòn, khi bầu trời đã hoàn toàn chìm vào bóng đêm. Vẫn là con đường của ngày ấy!.

Như một thước phim quay ngược thời gian. Hình ảnh cậu thanh niên 7 năm trước trên cung đường miền Tây trở về Sài Gòn xuất hiện trong tôi. Tôi như vỡ òa, tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Bởi tâm thức bên trong mình đã lớn khôn hơn rất rất nhiều. Tôi có thêm cho mình thật nhiều những kỹ năng, kinh nghiệm và kiến thức về cuộc sống và con người quanh mình.

Tôi thấy biết ơn chính mình, vì tôi đã sống với chính mình. Tôi đã chiến đấu với nỗi sợ hãi bao quanh mình. Vượt qua nó!.

Để ngày hôm nay tôi ngồi đây, trên chuyến xe của đời mình. Tôi ôm lấy vô lăng và tự điều khiển cho cuộc hành trình của đời mình!

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com