30
70

Hồn Nhiên

Sài Gòn, ngày 05 tháng 06 năm 2022.

Chào bạn,

Chúc bạn một ngày cuối tuần tốt lành, bình an, hạnh phúc bên gia đình mình!.

Dạo này bạn có khỏe không?. Tròn 12 ngày mình không cập nhật thêm bài viết nào trên Blog. Nhưng bạn yên tâm, mình vẫn cam kết thực hiện việc đọc và viết mỗi ngày. Mình không bỏ sót bất kì một ngày nào đâu nghen. Vì mình thấm đẫm giá trị của việc đọc và viết mỗi ngày. Mình bình an, hạnh phúc, lạc quan, tươi mới, và hiểu sâu sắc mọi chuyện xảy đến với mình trong hiện tại.

voquyen.com
Trước ngày thầy đi Miến. (Sài Gòn, 30.05.2022)

Trong những ngày vừa qua. Mình may mắn vô cùng, khi bản thân được gặp những vị thầy lớn. Những cội cây đa, cây đề vững trãi. Bóng mát từ các thầy tỏa ra là nguồn năng lượng tươi mát, dạt dào. Là nguồn xoa dịu, chữa lành những tổn thương từ sâu thẳm bên trong mình bấy lâu. Đó là những ung nhọt ẩn chứa trong tâm hồn mình. Chúng được ngụy trang khéo léo dưới vỏ bọc của những định kiến xã hội quanh mình. Mình đã không thể gọi tên, và tìm ra những điều ấy. Chỉ biết rằng, đó là những nguồn cơn gợi lên những nhói đau khi chúng ùa về. Những âm ỉ, dai dẳng trong suốt một thời gian.

Viết tới đây, lòng mình như vỡ òa. Phút giây được về bên các thầy. Khép mình ngồi bên thầy. Quan sát dáng điệu, ánh mắt, nụ cười, từng lời nói, câu từ. Thi thoảng là những trận cười như đánh tan mọi phiền muộn, sầu lo, toan tính, nghĩ suy đến một tương lai ảo mộng, mù mờ. Về bên các thầy, là con có mặt trong phút giây hiện tại. Con đang ở đây, con bình an, con hạnh phúc!.

Sài Gòn, ngày 30.05.2022

Tạ ơn đến thầy Phan Văn Trường, thầy Nguyễn Đăng Hưng. Giây phút con được về với các thầy. Được thấy các thầy bằng xương bằng thịt. Con!, một cậu nhóc nhỏ. Cậu ngồi nép mình vào một góc phía dưới sân khấu, có em gái cậu theo cùng. Đó không phải là một sân khấu tráng lệ. Không phải là một sự kiện được tổ chức bài bản, chỉnh chu. Một góc nhỏ, ghế nhựa, mái che tạm bợ, âm thanh phát ra từ chiếc loa kéo, tiếng được tiếng mất. Cứ thế mọi sự diễn ra!.

Giây phút ấy, con vỡ òa trước hình ảnh hai ông bụt. Với hai mái đầu trắng toát. Con còn nhớ thầy có nói: “Anh Hưng, tuổi của tôi và anh cộng lại là 157 tuổi”. Thầy Nguyễn Đăng Hưng nay đã 84 tuổi. Còn thầy Phan Văn Trường năm nay 73 tuổi. Hình ảnh hồn nhiên, từ tốn, ân cần từ các thầy. Tất cả như mặt trời ấm áp, sáng soi, sưởi ấm cho trái tim con. Trái tim con đã được đánh thức sau bao ngày ngủ say. Con tìm về lại với chính con, sự hồn nhiên, vui tươi lạc quan. Con hòa cùng mọi người, nhún nhảy theo từng giai điệu, lời ca từ các thầy. 

voquyen.com
Thầy Hưng và Thầy Trường hát cùng nhau. (Sài Gòn, ngày 29.05.2022)

Trái tim con đã cất tiếng ca trở lại. Hòa nhịp đập cùng với cuộc hành trình mà con đang đi. Con không chờ ngày con thành công với doanh nghiệp, với nông trại của mình. Con không chờ khi con phụ được ba mẹ xây mái nhà, lo cho các em ổn định. Con không chờ một danh vị. Một chiếc xe, một ngôi nhà, một người vợ…Đó là những mong đợi, ngóng trông từ bên ngoài con. Và con hiểu rằng, tất cả cũng chỉ là những định kiến từ xã hội, môi trường quanh con dựng nên. Càng đuổi theo những điều ấy, con lại càng rời xa sự hồn nhiên trong con. Dần dà con đánh rơi sự bình yên và hạnh phúc đã có sẵn trong mình.

Con quay trở về với chính mình mỗi ngày. Con đi, con học, con đọc, con viết, con làm tốt nhất những gì mà con đang có. Con đón nhận và cảm nhận mọi điều. Con không đánh đồng bản thân mình với bất cứ vấn đề nào nữa. Vì mỗi vấn đề đến với con, đó là một bài học con cần phải học trong đời. 

Và con biết, mỗi người sinh ra trong cuộc đời này. Ai cũng có riêng cho mình một sứ mệnh. Không ai giống ai cả. Từ các thầy, con ngộ ra rằng. Hãy là bản thể tốt nhất của chính mình. Hãy cứ hồn nhiên. Hãy là phiên bản tốt nhất của chính mình. Đừng so sánh mình với một ai khác trong đời này. 

Con xin mượn đôi dòng từ sách của thầy Phan Văn Trường để khép lại bài viết này. Con xin cảm ơn tất cả mọi nhân duyên con may mắn có được trong đời này. Con nguyện cầu cho sức khỏe của các thầy luôn khỏe mạnh, để truyền trao, lan tỏa nguồn năng lượng ấm áp, thiện lành, hồn nhiên đến tất cả những ai hữu duyên được biết đến các thầy.

Sài Gòn, ngày 29.05.2022

“Vào mỗi khúc quanh của cuộc đời mình, tôi đã tìm đường để rồi chẳng thấy. Suốt cuộc đời tôi đã mần mò, giống như kẻ khiếm thị phải đi trong sương mù. 

Nhưng mãi về lúc cao tuổi mình mới hiểu được rằng chẳng bao giờ mình sẽ tới, vì cuộc đời trên bản chất là một cuộc hành trình dài vô tận. 

Đi đường nào rồi cũng có thể thành công, chọn lối nào rồi cũng có khả năng đạt hạnh phúc. Vì HẠNH PHÚC HAY THÀNH CÔNG KHÔNG TÙY THUỘC VÀO CON ĐƯỜNG TA ĐI. MÀ VÀO TÂM TRẠNG TỰ TẠI CỦA TA CŨNG NHƯ NHỮNG GIÁ TRỊ MÀ CHÚNG TA GIEO NGAY TRÊN NHỮNG NẺO ĐƯỜNG ĐÃ ĐI QUA”.

Trích Một Đời Như Kẻ Tìm Đường.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com