37
98

Chịu Đấm Ăn Xôi

Sài Gòn, ngày 19 tháng 01 năm 2022.

Chào bạn,

Cũng rất lâu rồi tôi mới sử dụng lại laptop để viết bài. Ngay lúc này, khi từng ngón tay của tôi khẽ chạm vào từng phím. Cũng là lúc thật nhiều xúc cảm ùa về, trào dâng trong lòng tôi. Chuyện là hôm nay, cái điện thoại còn lại của tôi cũng đã vỡ vụn màn hình. Dù cho tôi có cố gắng gượng đến mấy đi nữa thì nó cũng chẳng thể nào dùng để viết bài được. 

Thêm phần, đây là máy mà tôi mượn của em mình. Còn về cái máy tính của tôi nó cũng đã bị hư từ hai tháng trước. Sau vài lần đi sữa, tôi biết là nó cũng xong rồi. Nên tôi cũng cho vào góc, để nhớ về những ngày tháng non dại, bập bẹ đi bán chậu đầu đời. 

voquyen.com
Hang Múa – Ninh Bình (2019).

Viết tới đây, tôi nghĩ bụng cuộc đời này đúng là thú vị thật. Chuyện gì đến, là tụi nó sẽ kéo cả dây, cả chùm, có khi là kéo cả họ hàng đến. Từ chuyển bé tẻo teo, nhỏ nhặt hằng ngày. Cho đến chuyện tương lai, doanh nghiệp.

Do đó, tôi không thể nào tôi lường trước được với tụi nó luôn. Nên tôi chỉ còn cách chịu trận, đưa mặt ra chịu đấm ăn xôi. Rồi sau đó, học từ những sai lầm và mất mát của chính mình.

Phần vì non dại, khi bản thân lần đầu chạm trán với những vấn đề hoàn toàn mới mẻ. Tâm lý tôi bị chao đảo, lung lay trước các vị thần bánh vẽ xung quanh mình. Dần dà, chịu mất mát tổn thất một vài lần đầu tôi cũng thành quen. Tôi tìm hiểu kỹ lưỡng, cặn kẽ vấn đề hơn. Sau đó tôi tìm đến và làm việc với những ai có uy tín, và có cái  tâm trong nghề. Sau khi vượt qua từng chướng ngại. Tôi thêm hiểu biết, tự tin và  vững vàng hơn. Tôi không còn bồng bột để cảm xúc điều khiển mình nữa. 

Nghe qua thì thấy nhẹ nhàng. Nhưng cái cảm giác ăn đấm thì bạn biết rồi đó. Nó không hề dễ chịu một chút nào. Có những cú như trời giáng lên tôi. Cho đến tận bây giờ chính bản thân tôi vẫn còn dư âm. Những khoản chi trả hằng tháng chiếm hết thu nhập của tôi. Chúng khiến tôi kiệt quệ và đời sống của mình đi xuống một cách trầm trọng. Không phải nói là tôi như đi vào ngõ cụt. Ngõ cụt của sự thiếu trước hụt sau.

voquyen.com
Hang Múa – Ninh Bình (2019).

Tận sâu trong tâm khảm mình. Tôi biết rằng, mọi chuyện xảy đến cuộc đời tôi đều đưa tôi tiến thêm một bậc. Tôi sẽ tập trung hơn vào những gì mình phải làm cho cuộc đời mình. Và tôi sẽ đi đúng trên con đường của mình nhanh hơn. Và chỉ có tôi mới có thể biến những giấc mơ của mình trở thành hiện thực.

Nhưng quả đấm đau đớn và khốc liệt nhất mà tôi phải nhận. Đó chính là quả đấm sợ hãi, hèn nhát mà tôi tự dành cho chính mình. Không gì đau đớn hơn việc nếu  tôi để bản thân mình chui rúc trong vỏ bọc của an toàn, nhàn hạ.

Và tôi biết đối thủ lớn nhất và khó khằn nhất của tôi trong cuộc đời này. Đó chính là bản thân tôi. Vì vậy, mỗi ngày tôi sẽ không ngừng nâng cao nhận thức và trình độ của bản thân. Tôi đón nhận mọi thứ xảy đến với mình, dù đó có là điều gì đi nữa. Tôi nhất định sẽ vượt qua được. Tôi cứ đi và đi. Tôi luôn tìm kiếm mọi cách để vượt ra khỏi hoàn cảnh hiện tại của mình.

Mỗi bước đi, mỗi hành động, mỗi suy nghĩ,… và mọi khó khăn mà tôi gặp ngày hôm nay. Chúng sẽ đưa tôi đi xa hơn những gì mà tôi đã từng đi. Chúng sẽ giúp tôi giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, và gan trường hơn những gì mà tôi đã từng có.

voquyen.com
Hang Múa – Ninh Bình (2019).

Cảm ơn bạn. 

Chúc bạn và gia đình mình một đêm an lành, bình an.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com