25
110

Soi Mình Nhìn Lại

Sài Gòn, ngày 18 tháng 03 năm 2022.

Chào bạn,

Chúc bạn và gia đình một đêm an lành, bình an!.

Thấm thoát, mình đã viết được 71 bài nhật trình trên Blog. Phải nói là thời gian vừa qua là khoảng thời gian kinh hoàng nhất mà mình gặp. Mình hoang mang, lạc lõng, chao đảo, mất phương hướng. Và điều làm mình khủng khiếp, bàng hoàng nhất chính là hằng ngày phải đối diện với nỗi sợ hãi.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy toàn bộ cuộc sống của mình. Mình trở nên co cụm. Tâm lý trầm mặc, dè dặt, lo lắng, bất an. Chính từ đó, mình đã đánh mất đi tất cả những gì mà mình có. Niềm tin, tình cảm, bạn bè, vật chất,…và đánh rơi ngay cả bản thân mình. Điều duy nhất mà mình có trong đời này.

71 bài viết vừa qua. Với mình đó là một kho tàng vô giá. Để mỗi khi mình đọc lại và cảm nhận. Từng dư vị cảm xúc vẫn vẹn nguyên. Mình đã từng sợ hãi như thế nào?. Buồn bã, bất lực, lặng im nhìn hiện thực diễn ra trong vô vọng ra sao?. Đớn đau, nghẹn ngào đến tận cùng là thế nào?…

voquyen.com

Viết tới đây, mà bao nhiêu cảm xúc trong mình ùa về. Nghẹn ngào!

Chính Blog này. Nơi mình viết mỗi ngày. Nơi mình phơi bày ruột gan ra cùng bạn. Những ai hữu duyên đọc được những gì mình viết. Bởi mình biết rằng. Con đường tiến về giấc mơ của mỗi người. Chắc chắn đó là một con đường gập ghềnh, không bằng phẳng. Và trên con đường này. Không ai có thể bước đi thay cho ta được. Để trở thành con người mà mình hằng khát khao trở thành. Mình cũng phải tự bước đi trên con đường gập ghềnh này. 

Mình sẽ lưu lại đây từng dấu chân mà mình bước đi mỗi ngày. Để bạn thấy được tất cả những trầy trật, bầm dập, té lên té xuống của mình. Mình viết ra đây, không phải để kể lể hay than vãn gì với bạn. Mình viết không phải để kiếm tìm sự thương hại từ bất kỳ một ai.

Tất cả là những trải lòng, tiếng nói từ sâu thẳm tâm tư mình mỗi ngày. Chắc chắn với bạn, mình nhất định sẽ chinh phục được ngọn núi thành công của chính mình!.

Một ngày, khi bạn thấy mình đứng trên ngọn núi của vinh quang. Và trên con đường mà bạn đang đi. Bạn gặp phải những khó khăn, trở ngại. Thì câu chuyện của chính bản thân mình. Đó là một minh chứng để tiếp thêm cho bạn niềm tin, vững bước tiến về phía trước.

voquyen.com

Dòng chảy của thời gian vẫn trôi chảy không ngừng nghỉ. Bằng những trải nghiệm nhỏ bé mà mình góp nhặt được mỗi ngày. Tất cả những gì bạn đang đọc được ở đây. Đó là tất cả những giới hạn mà mình đang có. 

Có thể với bạn, câu chuyện của mình đó là những điều rất tầm thường, nhỏ nhặt. Khi mình ngồi vào góc thân quen. Viết ra đôi dòng này. Thì cơ thể mình cũng đã mệt nhoài sau một ngày tất bật. Tâm tưởng mình nghĩ thế nào. Thì mình viết ra như vậy. Câu chữ không được nắn nót, chỉnh chu. 

Xin cảm ơn bạn đã dành khoảng thời gian quý báu của mình để đọc cùng mình tới đây. 

Xin chúc bạn vạn sự hanh thông.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com