16
86

Sau Bốn Năm

“Sau này, mình cũng là người quay lại để xem video này à”. Đây là nguyên văn câu nói khép lại video live stream trên trang Facebook của mình.

Và mình vừa xem lại toàn bộ video này sau 4 năm!. 

Ngày hôm nay, sau một ngày thật tròn đầy. Q ngồi đây, nơi góc quen của chính mình mỗi ngày. Q đã ngồi xem lại đoạn video vô giá này. Q không để sót bất kì một giây vàng ngọc nào cả. 

Các cậu biết không, tuổi trẻ của mình may mắn vô cùng khi được ngồi chung mái trường với các cậu. Những con người lạ lẫm, mỗi đứa một nơi. Tựu chung về mảnh đất Sài Gòn. Để học tập, rồi lao vào đời. Mỗi đứa một, chúng ta tự phát họa và tô vẽ cho bức tranh cuộc đời mình. 

Mình cảm ơn các cậu đã đồng hành bên mình trong thời đoạn này. Ôi!, một cung đường thật trong ngần, vô tư lự, bình an, hồn nhiên, tích cực và hạnh phúc. Thật không dễ gì để chúng ta có thể quay trở lại được đoạn đường này. 

Nhưng mình đã kịp gói ghém hết lại, cất vào ngăn kéo của kí ức hạnh phúc. Để ngày hôm nay, sau bốn năm mình có dịp mở chiếc ngăn kéo hạnh phúc này ra. Mình vỡ òa, khi nhìn thấy chính mình sau ngần ấy thời gian. 

voquyen.com
Ảnh từ video live stream trên Facebook.

Bởi rằng, ngần ấy thời gian qua. Tâm trí mình đã bị cuốn theo những tiêu chuẩn không phù hợp với bản thân mình. Mình muốn có nhiều thứ giống như mọi người bên ngoài kia đang có. Mình muốn có nhà, mình muốn có xe, mình muốn có một nông trại…

Rốt cuộc bây giờ mình nghiệm ra. Chính từ khoảnh khắc mình cất bước chân rời khỏi mái nhà Intel. Cũng là lúc mình đã mang trong mình những tham vọng phù phím. Ngụy trang dưới lớp áo của những hoài bão, ước mơ của tuổi trẻ. Hoặc giả là những tác động từ môi trường sống quanh mình ảnh hưởng lên mình. 

Chính việc cứ nhìn vào sự thành công của người khác để đặt mục tiêu cho bản thân mình. Mình đã rơi vào trạng thái lo âu thường xuyên. Kết quả là mình đã thất bại toàn tập với những mục tiêu này. 

Mình đã không biết rằng, chính mỗi người là một câu chuyện. Điểm mạnh yếu, gia cảnh, điều kiện, môi trường mỗi người một khác. Đâu một ai giống nhau. Cứ bám đuổi theo những hình ảnh lý tưởng hóa nhìn thấy từ người khác. Thật bất khả thi với mình, đơn giản vì đó không phải là mình. 

Nhưng cũng chính nhờ đó. Mà mình được làm chủ chính mình, cũng như những kinh nghiệm vô giá mà mình may mắn cảm nhận được. Cho nên mình sẽ không nghĩ đây là “thất bại toàn tập” nữa.

Khi mình nhìn nhận và suy nghĩ lại các họat động vừa qua một cách tích cực. Mình mới vỡ lẽ ra là thực sự chẳng hề có cái gọi là “thất bại”. Chỉ có thành công nhiều hay thành công ít mà thôi. Nghĩa là nếu hành động với một tâm tư tích cực, mình luôn luôn thành công, hoặc ít hoặc nhiều. Từ “thất bại” kể từ phút giây này sẽ không tồn tại trong tự điển của mình nữa.

Mắc mệt chưa mấy ông bạn của tui?. Tui cũng không biết tự bao giờ, mình lại có thói quen viết này. Nhưng mà giờ nó đã ngấm vào máu tui rồi. Thôi thì tui viết cho cạn con chữ trong dòng cảm xúc này. Đọc được gì thì đọc nha mấy bồ. Mà cũng cảm ơn mấy bồ đã đọc tới đây.

Giờ thì cho tui viết tiếp vài dòng cuối nữa, rồi chợp mắt một giấc. Hôm nay tui cũng đã thấm mệt sau một ngày thật tuyệt vời. 

www.voquyen.com

Chuyện gì thì chuyện, chứ tui biết rằng. Vẫn luôn có một điều mà tui có thể làm được trong mọi tình huống. Đó là tui có thể thay đổi để mình tốt hơn mỗi ngày. Nói năng nhẹ nhàng, mỉm cười dịu dàng, dũng mãnh chiến đấu trước mọi khó khăn ập đến. 

Quan trọng nhất là làm chủ tâm trí của chính tui trong mọi tình huống. Điềm tĩnh hơn mỗi ngày trong cách mà tui đối diện với mọi chuyện. 

Có thể tui phải mất thêm một chặng thời gian nữa. Có thể còn nhiều thử thách ở phía trước. Nhưng tui chắc chắn với các cậu là tui bình an, hạnh phúc và đong đầy hơn mỗi ngày. 

Chúc các cậu thật nhiều sức khỏe, bình an, và an yên mỗi ngày!. 

See you again ASAP. Dear my friends!. 

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com