Sài Gòn, ngày 24 tháng 01 năm 2022.
Chào bạn,
Trong góc quen mỗi ngày, thêm một chút nhạc của Lý (Con đường Santiago). Vừa khép lại những trang cuối cùng của cuốn sách “Quả táo thần kỳ của Kimura”. Giờ này cũng đã hơn hai giờ sáng. Ngoảnh nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm nay. Với thật nhiều xung động trong tâm hồn mình. Dư vị về câu chuyện mà tôi vừa đọc được, vẫn vang vọng trong tâm trí tôi. Xin dành tặng bài viết này cho chính tôi vào những năm tháng tiếp theo trong đời.
Những ngày cuối năm này, ở cái tuổi hai mươi bảy. Càng đi nhiều, càng đọc nhiều, càng va vấp qua nhiều chuyện. Tôi mới thấy rằng thế giới bên ngoài kia. Còn vô vàn những điều tuyệt diệu, kì bí mà “kẻ khù khờ tôi” còn chưa biết quá.
Cuộc đời quả là còn nhiều câu chuyện thần kỳ, chứa đựng những phép màu của niềm tin, hy vọng. Cuộc đời của ông Kimura cũng vậy. Ông ấy tìm ra lẽ sống đúng của chính mình. Đó là đi ngược lại với số đông tất cả mọi người xung quanh mình. “Ông trồng táo không sử dụng thuốc bảo vệ thực vật”. Đó là một việc bất khả thi, không thể nào làm được trong hiện tại.
Rồi ông hết mình với lẽ sống đó. Tiếp theo sau đó là quãng thời gian chín năm trời ròng rã. Ông sống trong gian nan, truân chuyên, lận đận. Ông đã đưa cả gia gia đình của mình vào cảnh khốn cùng. Những đớn đau đến vô cùng tận, len lỏi vào tâm can ông. Đến nỗi, ông không còn thiết sống trước những gì đang xảy đến.
Mỗi ngày, cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta những điều bất ngờ. Với ông Kimura, phép màu xuất hiện vào cái đêm ông một mình leo lên núi để tìm cách thoát khỏi hiện tại. Sau hàng ngàn, hàng vạn những cách thức khác nhau mà ông đã thử với vườn táo của mình. Nhưng đó vẫn là một cái kết vô vọng.
Trong cái đêm tối tĩnh mịch khi leo lên núi để tìm đến cái chết. Dưới ánh trăng khi quan sát một cây dẻ xum xuê, ùm tùm trên ngọn núi cao. Đến độ ông đã lầm tưởng đó là một cây táo. Dưới gốc cây dẻ ấy, ông quan sát mọi thứ, ông đào bới đất, ông nếm đất, ông cảm nhận độ ấm của đất…Ông tìm ra được cách để cứu lấy vườn táo của mình.
Chính lúc tăm tối nhất của cuộc đời mình, ánh sáng đã tìm đến ông.
Và tôi đã cùng khóc với hai vợ chồng của ông Kimura. Trước cảnh hoa táo nở rộ trắng cả khắp vườn. “Ngắm hoa táo sau chín năm, mắt đẫm lệ”.
Trong những tháng ngày vừa qua. Tôi có cơ hội được ôm vô lăng ngược xuôi khắp Sài Gòn và các tỉnh lân cận. Mỗi một chuyến đi như vậy, trái tim tôi lại rung lên. Ngân vang những thổn thức từ tiếng nói bên trong.
Những ngày cuối năm này, cũng đã cận kề với tết âm lịch 2022. Một không khí rộn ràng, nào là hoa, là trái đủ loại, đủ sắc màu trưng bày trên khắp miền. Ai ai cũng tất bật để chuẩn bị đón mừng một năm mới sắp đến.
Hôm nay trên chuyến xe, trở về nhà trong khi cơ thể tôi đã rệu rã. Lòng tôi xuyến xao không nguôi nỗi nhớ về gia đình. Cảm giác chới với trước những gian nan vượt quá giới hạn chịu đựng của mình.
Dù đã luôn dặn lòng, tôi phải mạnh mẽ, ngoan cường hơn. Nhưng không tránh khỏi những lúc yếu lòng, nghẹn ngào, nhớ thương. Nỗi xót xa, đau đớn vì không chu toàn được trách nhiệm của mình trong hiện tại.!
Tôi biết, trên chặng hành trình mà mình đang bước đi. Thành công không phải là đích đến mà đó là một quá trình. Thành công, vinh quang không tạo nên tôi. Và những gian nan, thách thức hôm nay tôi gặp không thể hủy hoại được tôi.
Giờ phút này, lòng tôi vui mừng đến lạ. Những xúc cảm trong ngần. Tâm trí tôi hân hoan niềm hạnh phúc vô bờ bến. Hình ảnh ba mẹ, người thương, xuất hiện thật rõ trong tâm trí tôi. Ba mẹ vẫn ở đó, gia đình vẫn ở đó, mọi người vẫn ở đó.
Và chỉ vài hôm nữa thôi. Sau chuyến đi Tiền Giang ngày 29 nữa. Tôi sẽ trở về, trở về với mái ấm. Nơi có ba mẹ, anh chị em, gia đình, bè bạn, những người thương vẫn dang rộng vòng tay đón chờ tôi.
Ba năm qua, những con sóng đời ập đến, và cuốn tôi đi thật xa. Tôi đã rất chới với để thích nghi với hiện thực hôm nay. Và sau tất cả mọi điều. Tôi thêm trân quý phút giây nhiệm màu hiện tại và tất cả những gì mà mình đang có.
Ngay bây giờ tôi được gặp lại chính mình NGUYÊN VẸN và CHÂN THÀNH.
Tôi vẫn là chính tôi. Vẫn là bản thể tinh khôi nhất của chính mình. Tâm tánh vẫn vẹn nguyên, đơn sơ, mộc mạc như chính tôi thuở nào. Tôi vươn lên để hoàn thiện chính mình. Xây dựng một cuộc sống sung túc và mang lại thật nhiều hạnh phúc dành cho những người thân, thương xung quanh mình.
Xin cảm ơn cuộc sống này. Xin cảm ơn ba mẹ luôn bình an và tạo động lực cho con. Xin cảm ơn sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Cảm ơn tất cả mọi điều mà tôi đang đón nhận.!
Tuổi trẻ!
Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.
© copyright 2022
No Responses Yet