Sài Gòn, ngày 03 tháng 10 năm 2024
Một ngày của mình vẫn thế đi – học – đọc – viết cứ đều đặn mỗi ngày. Khi mình về tới nhà cũng là khi cơ thể mình đã gần hết pin, cuốn sách trên tay là nguồn năng lượng còn lại cuối cùng.
Và thế là khi pin hết, nguồn sẽ sập, sách sẽ rớt.
Sáng nay thức dậy, cầm lại cuốn sách mà tối hôm qua đang còn đọc dở rớt ngay trên người. Mình không nhớ là hôm qua mình sập nguồn khi nào. Chỉ nhớ mang máng về những vần thơ của sư ông Nhất Hạnh Viết.
Và thế là mình lật từng trang tìm đến những vần thơ ấy.
“Thức dậy mỉm miệng cười
Hăm mươi bốn giờ tinh khôi
Xin được sống trọn vẹn
Mắt thương nhìn cuộc đời”
Những lời châu ngọc thổi một làn gió mát cho tâm hồn mình. Mình thấy nhẹ nhàng, bình an biết bao. Mỉm một nụ cười, dọn dẹp mùng mền và bắt đầu một ngày mới.
Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cành lá của hàng cây tràm bên dưới đung đưa theo cơn gió. Lát đát có những chiếc lá vàng rơi theo cơn gió ấy. Lặng yên khoảng 5 phút mình lắng đọng và chìm vào khoảnh khắc an yên lúc này.
Nếu có một chiếc lá lìa cành thì cái cây cũng cần phải sống thật tốt, thật lạc quan. Vươn mình đón nắng mới để đâm chồi, nảy lộc. Không phải là héo úa, chết dần trong nỗi cô đơn, bi lụy.
Không có ai cho chúng ta yên vui mãi. Ba mẹ rồi một ngày cũng sẽ xa lìa ta. Bạn bè rồi cũng sẽ có gia đình riêng để yêu thương. Một nữa của chúng ta biết đâu rồi sẽ trở thành một nữa của ai khác.
Yêu thương bản thân không phải là sự ích kỉ. Mà đó chính là cách giúp chúng ta cân bằng, sống tốt kể cả khi bão giông ập đến.
Cuộc sống là muôn vàng những chữ ngờ. Chúng ta không thể học được chữ ngờ, càng không thể đoán biết trước được nó sẽ đến lúc nào.
Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể học cách đón nhận nó một cách tích cực và thanh thản nhất có thể.
Chúc bạn luôn vững vàng, bình an!
Tuổi trẻ!
Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.
© copyright 2024