49
3757

Vịnh Vân Phong (Phần 01)

Sài Gòn ngày 22 tháng 08 năm 2019.

Tôi vừa trở về sau chuyến đi vịnh Vân Phong tỉnh Nha Trang, cùng đoàn doanh nhân của lớp Be Training. Mục tiêu của hành trình là chinh phục điểm cực Đông của tổ quốc. Cả đoàn phải vượt qua đồi cát dưới cái nắng khắc nghiệt của vùng đất nơi đây. Vượt qua 3 ngọn núi, và 02 thung lũng. Sau đó trở về đất liền bằng tàu gỗ, hành trình diễn ra trong vòng 03 ngày và 02 đêm.

Ngày 01 (19/08/2019), 5h30 chiều tôi có mặt tại lớp Be. Nghe thầy phổ biến một số thứ, rồi chuyển lều, trại, nước uống… lên xe. 6h40 xe xuất phát, 11h đêm xe dừng tại Phan Thiết cả đoàn ăn tối bằng món cháo hào. Sau đó xe khởi hành về Nha Trang.

Ngày 02 (20/08/2019), 5h sáng chúng tôi có mặt tại Khánh Hòa. Đoàn vệ sinh cá nhân, thay đồng Phục, ăn sáng.

Nhận lương thực cho cả ngày là 03 quả trứng, 04 trái chuối. Nước uống trong suốt chặng đường là 04 chai. Sau đó xe tiến về Đầm Môn để gặp người dẫn đường cho đoàn là bác Ba. Bác ba là người đầu tiên khám phá ra điểm cực đông, bác sống tại nơi đây đã hơn 20 năm. Thoạt nhìn sơ qua, tôi cứ nghĩ bác Ba độ chừng cỡ bốn mươi mấy, năm mươi tuổi. Sau nghe thầy nói bác Ba năm nay đã 60 tuổi, cả đoàn rất bất ngờ vì điều này.

Xe chở đoàn đến cảng Đầm Môn, tất cả hành lý mang theo đều được chuyển hết lên tàu. Và tàu sẽ chở tất cả hành lý về nơi đoàn cắm trại vào buổi chiều. Chúng tôi chỉ mang theo những gì cần thiết nhất bên người. Việc phải di chuyển cả ngày, cộng thêm đường đi rất cheo leo, đòi hỏi nhiều thể lực để vượt qua. Việc mang theo quá nhiều đồ là điều không thể.

Đoạn đường đầu tiên là một sa mạc cát dốc, dưới cái nắng như thiêu đốt. Bác Ba là người dẫn đầu và thầy là người đi sau cùng. Đi được một đoạn ngắn trong đoàn người thì thấm mệt, tìm bóng mát để ngồi. Người thì nóc hết cả 1 chai nước mang theo bên mình…Những ai ngồi nghỉ quá lâu thì thầy sẽ đi tới thúc đi tiếp. Không được nghỉ quá lâu, phải tiến về phía trước. Tôi thì theo tốp đầu, đi cùng với bác Ba để hỏi về cuộc sống và con người nơi đây.

Cả đoàn băng qua sa mạc cát dưới cái nắng thiêu đốt của mặt trời.

Băng qua sa mạc cát là đoạn đường đá ven biển, tôi rất ấn tượng với đoạn đường này. Cảnh quan với bờ biển dài với cát trắng tinh, bao quanh là núi đá, mặt biển lặng yên. Nước biển trong vắt đến mức ta có thể thấy được các rạng san hô bên dưới. Bầu trời với màu xanh ngắt kèm theo tiếng chim hót xung quanh. Không gian và cảnh quan nơi đây khiến tôi như chết lặng với vẻ đẹp hoang sơ của nơi này.

Nơi mà chúng tôi băng qua tiếp theo là một thung lũng, tại nơi đây có một giếng nước ngọt. Giếng nước này do chính tay bác Ba đào. Tự tay tôi sách lên những thùng nước đầu tiên để mọi người nếm thử. Nghe bác ba kể từ tết đến giờ ở đây chưa có một hạt mưa nào, tôi vô cùng súc động. Từ tận thâm tâm tôi vô cùng tri ân đến bác ba. Bác Ba đã tìm ra nguồn nước ngọt giữa nơi núi rừng mênh mông này. Giúp biết bao dòng người may mắn khi đi ngang qua nơi này vượt được cơn khát.

Vượt qua một ngọn đồi nhỏ nữa là nơi mà bác ba sinh sống. Một láng trại nhỏ, một mặt nhìn ra biển. Xung quanh được bao bọc bởi những quả đồi. Phía mặt hướng ra biển là những cột đá sừng sững với nhiều tạo hình. Các tảng đá này xếp chồng lên nhau như có bàn tay của mẹ tự nhiên sắp đặt. Vừa thơ mộng, nhưng lại mang dáng vẻ của sự kỳ vĩ.

LY NƯỚC CHANH NGON NHẤT TRONG ĐỜI

voquyen.com
Lán trại nơi bác Ba ở. (Trong hình là bác Ba gái)

Đoàn đi đến điểm dừng đầu tiên. Tại đây, vợ bác Ba đã chuẩn bị sẵn 2 thùng nước chanh. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa, giữa nơi rừng sâu. Ngay cả sóng điện thoại còn không có thì làm sao mà có hai thùng nước chanh đá như thế này. Ngay lúc chúng tôi đã thấm mệt trong suốt chặng đường, thì có một ly nước chanh là một điều không tưởng.

Nhưng điều này là thật luôn các bạn ơi, nước đá được tàu mang từ đất liền vào. Ngay lập tức tôi lấy cho mình một ly, tôi không giám uống nhiều. Từng ngụm, từng ngụm nhỏ tôi thưởng thức trọn vẹn ly nước chanh trong cảm giác sung sướng vô tận.

Điều này khiến tôi cảm thấy trân quý những gì mình đang có trong cuộc sông này. Những điều mà hằng ngày luôn bên tôi, tôi đang có thì dường như tôi quên đi mất. Nhưng trong hoàn cảnh thiếu thốn thì tôi mới nhận ra sự quý giá của nó. Đơn giản như là uống một ly nước chanh, điều mà xưa nay tôi chưa bao giờ nhận ra.

Đoàn chúng tôi nghỉ trưa tại nhà bác Ba, bữa trưa là món gỏi gà và cháo gà do chính tay vợ bác Ba làm. Ăn xong, tôi cùng vài anh em khác theo chân bác Ba leo lên mỏm đá trên cao để nghỉ ngơi một chút. Từ vị trí này tôi có thể quan sát toàn khung cảnh nơi nhà bác ba. Tôi tranh thủ đọc cho mình vài trang sách giữa khung cảnh hữu tình nơi này.

voquyen.com
Sách luôn là người bạn đồng hành thân thiết với tôi dù ở bất kì đâu.

Đúng một giờ rưỡi, đoàn tiếp tục lên đường. Đoạn này là vượt qua 2 quả đồi cao để đến nơi cắm trại. Quả đồi đầu tiên với dốc thẳng đứng, cây cối xung quanh nhiều. Kèm theo đó là nhiều ngã ba, rất dễ đi lạc. Chúng tôi men theo chân bác ba tiến về phía trước. Quả đồi thứ hai dốc thoải hơn một chút, việc đi dưới bóng cây khiến chúng tôi đỡ mệt hơn. Đoàn di chuyển nhanh hơn, mất một tiếng rưỡi là chúng tôi đến nơi cắm trại.

Những bước chân cuối cùng khi ra khỏi đoạn đường trong núi, tôi thấy một bãi biển khá đẹp. Chiếc tàu khi sáng chúng tôi chuyển đồ lên đã neo sẵn nơi đây. Tôi đã đến nơi!. Nhưng vì có rạng san hô nên tàu không thể cập sát vào bờ để chúng tôi chuyển đồ lên bờ. Đồ đạc được chuyển vào bằng chiếc thuyền thúng. Tôi cùng một người bạn nữa lên thúng chèo ra tàu để phụ đưa đồ vào bờ.

Cả đoàn cùng nhau đưa đồ vào bờ.

Sau khi chuyển hết đồ vào bờ, tôi hỏi Tâm người vừa chuyển đồ từ tàu vào: “giờ tui từ đây bơi vô luôn nha, ông khởi chèo đưa tôi vào”.

Tâm mới nói: “ ông lấy cái kính lặn đeo vô, sẵn bơi vào bờ ngắm săn hô luôn biển ở đây đẹp lắm”. Tôi mượn cái kính lặn, đeo vào.

Từ trên thành tàu, tôi nhảy một phát xuống giữa đại dương mênh mông. Điều mà chưa bao giờ tôi dám nghỉ là mình có thể làm. Từ bao giờ? Tôi dám cho phép bản thân mình can đảm đến như vậy. Giữa đại dương mênh mông, không một ai kề cận. Tôi lao mình xuống dòng nước biển mênh mông vô tận ấy.

voquyen.com

Ngay cả khi viết ra những dòng tâm sự này, tôi vẫn còn cảm thấy sợ. Sợ lúc đó mình bị chuột rúc hay có một vấn đề gì xảy ra thì sẽ rao sao?. Ai sẽ đến cứu mình trong khi mình làm điều này một mình?. Các bạn có biết không, sau khi tôi nhảy xuống.

Phía dưới mặt biển xanh ấy là cả một thế giới rộng lớn. Từng tảng san hô trông như những dãy núi khổng lồ. Đủ màu sắc và hình thù khác nhau, rong biển và các loài sinh vật biển dập dìu theo con sóng. Chúng uốn lượn theo sóng như một nhóm biểu diễn múa. Từng đàn cá với rất nhiều màu sắc sặc sỡ, nhiều chủng loại. Chúng bơi theo từng đàn lớn và ẩn trú trong những rạng san hô khi thấy tôi tiếp cận.

Sau 30 phút hòa mình dưới làn nước biển trong xanh, lúc này cả đoàn đã đến nơi đông đủ. Tôi lặng lẽ bơi vào bờ và phụ mọi người dựng trại để nghỉ ngơi cho buổi tối. Trại dựng xong, cả đoàn đoàn được chỉ đến tắm biển ở một khu vực khác. Và bãi biển mà tôi lặn lúc nãy, mọi người không được tắm để đảm bảo sự an toàn. Vì giữa các rạng san hô bên dưới là các hố nước sâu thẳm, vô tận. Nếu không may bị lọt vào các hố nước ấy sẽ rất nguy hiểm.

Mời bạn đọc tiếp: Vịnh Vân Phong 2019 (Phần 02)

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2019

www.voquyen.com

Show Comments

No Responses Yet

Leave a Reply