49
1901

Vịnh Vân Phong (Phần 02)

Sài Gòn, ngày 26 tháng 08 năm 2019.

Sau khi tắm biển trở về, cả đoàn thay phiên nhau tắm rửa, thay đồ. Vì là đảo hoang, nên nguồn nước ngọt dùng cho việc sinh hoạt phải tiết kiệm hết mức. Nước ngọt được chuyển từng can từ đất liền ra đây bằng tàu. Mọi người trong đoàn nhường cho nhau từng ca nước ngọt để tắm. Thật ấm lòng về sự sẻ chia, nhường nhịn nhau giữa những lúc khó khăn, thiếu thốn lúc này.

Trời dần tối, một khung cảnh yên bình dần dần hiện ra. Trước mặt là biển khơi, với tiếng sóng vỗ rì rào. Bốn mặt xung quanh là núi, từng nhóm nhỏ trong đoàn ngồi trên các tảng đá lớn. Hay là ngồi bệt lên bãi cát bên dưới. Tiếng cười nói rôm ran, mọi người chuyện trò, tâm sự với các thành viên khác trong lều của mình. Tôi yêu cảm giác ấy, sự bình yên, nhẹ nhàng. Và sâu thẳm trong tâm hồn là sự đồng điệu, kết nối giữa mọi người với nhau.

Buổi tối của cả nhóm trên bãi biển Vịnh Vân Phong.

Buổi tối của cả nhóm trên bãi biển Vịnh Vân Phong.

6h hơn chiều, lúc này mặt trời đã khuất hẳn. Bếp than hồng cháy lên, thầy chỉ huy khâu nhà bếp. Với hai bếp nướng, rất nhanh chóng mực, cá chuẩn bị theo đã nướng xong. Các nhóm trưởng đến nhận khẩu phần ăn về cho nhóm mình. Lúc này trên bãi biển, các nhóm đã quây quần sẵn. Mọi người nhận phần ăn của mình từ nhóm trưởng.

Sau bữa ăn, mọi người trở về lều. Người thì trò chuyện, người thì nghỉ ngơi dưỡng sức để sáng hôm sau khởi hành sớm. Khoảng 9h hơn bác Ba cùng với các anh em nơi đây trở ra 2 con tàu neo phía trước mặt để ăn tối. Một lần nữa Tâm, rủ tôi ra tàu ăn tối với mọi người. Tôi cũng đánh liều một phen, trốn đoàn theo Tâm để ra tàu.

Chúng tôi tiến ra chiếc thuyền thúng đang neo sẵn trên rạng san hô. Để tiến ra được thúng, tôi phải lội xuống dưới rạng san hô. Hết sức cẩn thận từng bước nhỏ, thật chắc chắn vì tôi biết được sự nguy hiểm của những khe nước sâu ở đây. Lên thúng, Tâm chèo đưa tôi và mọi người lên thuyền lớn. Chiếc thuyền nhỏ của chú Sáu đậu sát bên được kéo vào sát thuyền lớn.

Động cơ tàu của chú Sáu nổ máy, hai bóng đèn cao áp 1000V chuyên dùng để đánh cá sáng dần lên. Trong tít tắt, ánh sáng từ hai bóng đèn sáng rực cả một vùng trời. Chiếu thẳng vào phía bãi biển nơi cả đoàn cắm trại, lộ rõ các vách núi phía sau. Từ trên tàu, nhìn xuống mặt biển tôi thấy rõ những tảng san hô khổng lồ phía dưới. Nhìn về phía xa xa, các đoàn tàu đánh bắt sáng rực đèn. Mà khi hỏi chú Ba thì công việc của các tàu đánh bắt này diễn ra cho đến sáng.

Trong khi chờ đợi các anh nấu món canh chua với món cá vừa bắt được khi chiều. Tôi leo lên phía trên boong tàu, gió biển dìu dịu mát. Con tàu cứ dập dìu, đong đưa từng nhịp theo con sóng. Giữa không gian mênh mông của biển cả, ngay lúc này mặt  trăng rất tròn. Và mặt biển như nuốt trọn bóng hình của mặt trăng. Bóng trăng chiếu xuống mặt biển, rõ nét tới mức ta có thể thấy những gợn sóng của mặt biển.

Một lúc sau, cơm canh đã sẵn sàng. Thức ăn được dọn lên trên boong tàu của thuyền lớn. Tôi được thưởng thức món canh chua đặc sản nơi đây, do chính tay các anh em trên tàu nấu. Được nghe các anh kể về cuộc sống nơi biển cả, mảnh đất và con người nơi đây qua bao thế hệ. Điều mà tôi thấy được là sự chân thật, hùng dũng và hiếu khách của con người nơi đây.

Đã quá 12h đêm, Tâm chèo thuyền thúng đưa tôi, chú Ba và Hải về lại bờ biển. Hải vào ngủ để giữ quán, lúc này cả đoàn đã ngủ say. Cả không gian chỉ còn tiếng bước chân của chúng tôi đi trên bờ cát, kèm theo đó là tiếng sóng biển rì rào. Hải dắt tôi vào cửa hàng, tôi rọi đèn cho Hải mở Khóa. Vào trong hải lấy theo hai lon nước, võng và tấm mút để lót nằm.

Hải dắt tôi leo lên một mõm đá rất to nằm sát bên bờ biển. Chúng tôi leo lên, thật bất ngờ là trên này có một bộ khung để mắc võng nằm. Hải mắc võng lên và nằm, tôi cũng lót tấm mút xuống tảng đá và ngã lưng xuống. Phía trên bầu trời kia là ánh trăng sáng rực và cả ngàn ngôi sao lấp lánh. Tiếng sóng biển thì sát bên tai, cứ du dương, rì rào, rì rào. 

Tôi nhắm nghiền đôi mắt lại, cảm nhận từng cơn sóng một. Tôi nhớ trong bài thơ sóng có câu: “Dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ”. Ngay lúc này tôi cảm nhận thật rõ được điều mà tác giả nói. Từng cơn, từng cơn chúng kéo đến một cách dữ dội, rồi lặng lẽ rời đi. Tôi thầm nghĩ rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến, chỉ cần bản thân ta không ngừng nỗ lực. Những vấn đề hôm nay mà tôi gặp rồi sẽ qua, tôi phải đón nhận mọi chuyện đến với mình theo một cách tích cực nhất.

voquyen.com

Những trải nghiệm thật quý báu trong cuộc đời. Cảm ơn bác Ba, anh Tư, bạn Tâm, bạn Hải, chú Sáu và anh Thủy đã chia sẻ những câu chuyện thật tuyệt vời.

Ngày cuối (22.08.2019), đúng 4h sáng mọi người thức dậy. Vệ sinh cá nhân, chuẩn bị mọi thứ để khởi khởi hành ra điểm cực đông. 4h30 sáng, dưới sự dẫn đường của bác Ba cả đoàn xuất phát. Và thầy luôn là người đi sau cùng, an toàn là vấn đề thầy luôn nhắc mọi người trong suốt hành trình. Đoạn đường trong sáng hôm nay này nguy hiểm hơn chặng ngày hôm qua. Vì đoạn này có nhiều tảng đá lớn, chỉ cần sơ xuất nhỏ là bị ngã.

Với những người trẻ việc di chuyển ở chặng này dễ dàng hơn. Nhưng với những anh/chị lớn thì lại vô cùng khó khăn. Địa hình gồm các tảng đá lớn, di chuyển trên chúng là một điều không dễ dàng một chút nào. Tính tập thể được thể hiện rất rõ khi cả nhóm đi cùng nhau. Dìu nhau từng bước một để vượt qua đoạn đường khó đi. Tinh thần đội nhóm là đây!

Show Comments

No Responses Yet

Leave a Reply