44
318

Một Lần Tuổi Trẻ

10:17 PM, Sài Gòn, ngày 21 tháng 02 năm 2022.

Chào bạn,

Chúc bạn và gia đình một đêm an lành!.

Dạo gần đây bạn có khỏe không?. Tròn 11 ngày kể từ bài viết số 58. Mình không cập nhật thêm bài viết nào trên Blog. Mỗi ngày mình vẫn duy trì thói quen đọc và viết. Nhưng có một số bài viết, mình xin gói ghém và gửi gắm từng con chữ ấy vào sổ lưu bút. 

Cuộc sống của các bạn hiện giờ đã trở lại guồng quay tất bật của việc học, việc làm rồi phải không?. Hôm nay là thứ hai, ngày đầu tiên của tuần mới. Giờ này, nếu bạn đang đọc những gì mình viết. Chắc trong bạn cũng đã đắm đuối lắm rồi nhỉ?. Thôi thì tỉ tê cùng mình đôi ba dòng, rồi ngủ một giấc thật ngon, bạn nhé!.

voquyen.com
Đèo Phú Sơn – Lâm Hà (2017).

“Hãy dũng cảm đương đầu với những khó khăn, bạn sẽ thấy những lắng lo sẽ hoàn toàn tan biến”.

Hôm nay, mình có đọc được câu nói này. Chợt mình nghĩ về những ngày tháng vừa qua. Chính nhờ chất liệu khó khăn, khúc ngoặt. Những gian khó trên chặng hành trình mà mình đang đi. Tất cả giúp mình nhận ra những điểm khuyết mà mình đang vấp phải. Những điều đã đưa bản thân mình rơi vào hố sâu của gian nan, nhập nhằng. Để từ đây, mình có thể khởi sự lại mọi việc một cách khôn ngoan hơn. 

Dù hoàn cảnh của mình hiện tại có khắc nghiệt đến mấy đi nữa. Thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi. Ngày trước, khi mình quyết định bắt đầu mọi chuyện. Trong đầu mình chỉ có một ý niệm duy nhất. Là nỗ lực mang đến một cuộc sống tốt đẹp và đủ đầy hơn cho những người thân, thương xung quanh mình. Và mình cũng đã có hơi hướng nghĩ đến chuyện chấp nhận những rủi ro khi mọi chuyện không thành. 

Nhưng thực tế việc chấp nhận mọi chuyện xảy đến. Nhất là khi bản thân mình rơi vào vấp váp. Đó là điều không hề dễ dàng, dễ chịu một chút nào cả. Sự dày vò, đớn đau trong tâm trí khi bản thân không tìm ra lối. Cảm giác bất lực trước những việc đang diễn ra. Uất nghẹn, lặng nhìn, cảm nhận từng cơn đau đớn, u uất, gặm nhấm lấy tâm trí mình. Đó là những cơn đau mình không thể diễn tả bằng lời. 

voquyen.com
Cầu Đạ Đờn – Lâm Hà (2017).

Viết tới đây, mình thấy biết ơn tất cả mọi điều đang diễn ra trong đời mình. Xuyên suốt một chặng hành trình vừa qua, khắc sâu trong tâm tưởng của mình là câu nói: “Đừng lựa chọn an nhàn trong lúc có thể CHỊU KHÓ, CHỊU KHỔ nhất”. Và cho đến thời điểm này, mình đã không chọn an nhàn!.

2013 mình như trang giấy trắng, bước lên Sài Gòn trong sự ngơ ngác, hồn nhiên. Trong tâm trí chẳng có một chút mảy may nghĩ đến bất kì việc gì khác. Ngoài việc học cho giỏi, tốt nghiệp và tìm một công việc để phụ giúp ba mẹ ở nhà. 

2016 mình mình 21 tuổi. Sau 3 năm trồi ngụp, miệt mài học tập, làm thêm. Kho báu của mình là tấm bằng cao đẳng xếp loại khá. Và một mớ những kiến thức xã hội hỗn tạp. Có được từ những công việc làm thêm mà mình may mắn tiếp xúc. Nhưng đâu đó sâu thẳm trong mình đã “nung nấu mơ ước trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình”.

2017 cậu sinh viên ngày nào đã bước chân vào mái nhà INTEL. Nơi mà biết bao bạn sinh viên khối ngành kỹ thuật ao ước được về đây làm việc. Và mình đã có 2 năm được làm việc, được học tập, được kết nối với rất nhiều con người tuyệt vời. Và có một số anh chị, vẫn dõi theo ủng hộ và nâng đỡ mình cho đến hiện tại. 

voquyen.com
Bữa ăn đầu tiên cùng những người bạn mới tại Intel (2017).

2019 mình rời xa mái nhà INTEL. Và cất bước trên hành trình của chính mình. Và chính từ đây, biết bao sóng gió, thăng trầm đã qua, đang có, và sẽ đến trong đời mình. Mình chưa biết điều gì sẽ xảy đến với mình vào ngày mai.

Nhưng “mình chỉ có một lần tuổi trẻ”. Và mình đã chọn lối rẽ này. Ngã đau quá!, mím thật chặt môi lại. Dù nước mắt có rơi. Kiên Trì. Mình vẫn tiếp tục bước.!

Cảm ơn bạn đã đi cùng mình đến đây. Chúc bạn và gia đình thật nhiều sức khỏe.

Tận đáy lòng mình xin gửi lời cảm đến gia đình, anh chị em, bạn bè đã nâng đỡ. Giúp đỡ và ủng hộ mình trên suốt chặng hành trình. 

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com

Show Comments

No Responses Yet

Leave a Reply