Sài Gòn, ngày 23 tháng 04 năm 2021
15:20 ngày 14 tháng 03 năm 2021, chuông điện thoại cá nhân của tôi reo lên.
Nhìn vào màn hình, là mẹ tôi gọi. Như mọi ngày tôi nhấc máy lên: ”Dạ con nghe mẹ”. Nhưng giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia là giọng của ba tôi, ba nói: “Nội mất rồi đó, con gọi em sắp xếp rồi hai anh em về với Nội”.
Bàng hoàng!. Mất vài giây sau tôi mới nói lại với ba: ”Dạ, con nghe rồi ba, để con gọi em rồi hai anh em về liền với Nội”.
Ba dặn: “hai đứa về cẩn thận, em mà có đi học, thì để mai rồi về cũng được”. Tôi nói: “dạ, con nghe rồi ba”. Sau đó ba cúp máy.
Tâm hồn tôi như chết lặng đi, tôi ngồi yên trên ghế nhìn ra ngoài ban công. Một lúc sau, tôi không còn làm chủ được cảm xúc của mình nữa. Tôi cảm thấy trong lòng rối bời, vô định và rồi nước mắt tôi bắt đầu rơi. Nước mắt tôi rơi có lẽ vì tôi quá ích kỉ chăng?. Vì tôi không muốn mất Nội. Nội là người bà cuối cùng mà anh em chúng tôi còn trong đời.
Giờ đây, khi tôi đang ngồi đây và viết lại những dòng tâm sự này. Bạn biết không, nước mắt tôi vẫn rơi khi nhớ về Nội. Tôi khóc vì tôi biết rằng, từ nay anh em tôi không còn ông bà nội, ông bà ngoại trong đời nữa.

Khi tôi chào đời, ba tôi 24 tuổi, mẹ tôi 23 tuổi. Còn Nội khi ấy 56 tuổi. Là một đứa trẻ vừa lọt lòng mẹ. Lúc ấy tôi chưa đủ nhận thức, để lưu lại những ký ức về Nội. Nhưng tôi chắc chắn rằng, mọi người chào đón tôi, với đầy sự hân hoan và niềm nở. Vì đại gia đình của tôi lúc nào cũng yêu thương, nâng đỡ, và quây quần bên nhau.
Khi tôi 10 tuổi, ba tôi 34 tuổi, mẹ tôi 33 tuổi. Nội 66 tuổi. Tôi lúc này đã trở thành anh Hai. Gia đình của tôi có thêm hai thành viên mới, Tý lúc này 3 tuổi và Tư 1 tuổi. Tôi cũng đã bắt đầu theo bạn bè đến trường.
Tôi nhớ khi ấy, đâu chỉ có 3 anh em tôi về ở với Nội đâu. Còn các anh chị em khác nữa. Nhất là vào những mùa vụ gieo trồng và thu hoạch, ai cũng bận rộn. Đi học thì thôi, chứ hôm nào mà nghỉ là ba mẹ lùa hết về nhà Nội, nhà Ngoại. Thành ra nhà Nội trở thành trường giữ trẻ, Nội chăm nguyên cả đám anh em chúng tôi. Mà chăm con nít thì khỏi nói luôn, vất vả lắm. Từng miếng ăn, giấc ngủ, Nội lo cho từng đứa không bỏ sót đứa nào. Mà trước khi săn sóc đến lớp cháu chúng tôi, Nội đã chăm đàn con của nội lớn khôn thành người. Để ngày hôm nay, nhờ ơn đức sinh dưỡng như biển trời bao la ấy. Đứa cháu nhỏ này, con ngồi đây và ghi dấu lại đôi dòng cảm xúc đang tuôn chảy trong tâm trí mình.
Khi tôi 20 tuổi, ba tôi 44 tuổi, mẹ tôi 43 tuổi. Nội lúc này đã 76 tuổi. Những đứa cháu bé thơ la cà, nghịch ngợm, sum vầy bên bên Nội thuở nào, được Nội chăm từng miếng ăn, lo từng giấc ngủ. Giờ phút này, tất cả anh em chúng con nay đã lớn khôn. Anh em con, mỗi đứa một phương tung bay khắp cùng để học tập và làm việc.
Tôi lúc này đang là sinh viên năm thứ 2, tôi không còn thường xuyên được gặp Nội. Tôi đến trường từ sáng đến chiều, lúc nào rảnh là lao theo bạn bè đi làm thêm để tăng trải nghiệm, tăng vốn sống và phần vì muốn kiếm tiền để phụ bớt gánh nặng cho ba mẹ ở nhà.
Mỗi lần có dịp về thăm nội, nội thường ở dưới bếp. Thấy nội đang ngồi làm đồ ăn, từ ngoài cửa tôi nói: “Thưa nội con mới về”. Nội nhìn tôi, gương mặt nội niềm nở, nội nở nụ cười thật tươi, bỏ dở việc đang làm. Nội đứng dậy, tiến ra cửa, khi tôi đang đứng tháo giầy ra. Nội hỏi: “con về khi nào đó?”. Tôi liền trả lời: “ Dạ, thưa nội con về tối hôm qua”.
Và lần nào cũng thế, sau khi vào nhà. Là Nội dắt tôi lên nhà trên thắp cho ông bà nén nhang. Sau đó, bên chiếc bàn gỗ dưới nhà bếp. Nội châm thêm nước sôi từ bình thủy vào ấm trà pha sẵn. Bên ly trà nóng, tôi vừa rót mời Nội. Nội hỏi tôi về chuyện học tập, chuyện công việc làm thêm, chuyện cuộc sống của tôi nơi mảnh đất Sài Gòn. Tôi thì hỏi nội chuyện của ông bà ngày trẻ, chuyện gia đình mình ngày xưa. Cứ thế nội kể tôi nghe, tôi kể nội nghe!.

Khi tôi 26 tuổi, ba tôi 50 tuổi, mẹ tôi 49 tuổi. Nội 82 tuổi. Và tôi lúc này chính thức bước vào cuộc hành trình riêng của chính mình. Đứa cháu nhỏ của Nội. Nay nó đã đặt đôi chân trên chính cung đường của nó. Một chân trời đầy mới lạ, chứa đựng muôn vàng cơ hội cũng như đầy rẫy những gian nan, thử thách đang chờ đón nó ở phía trước.
Nội biết không!. Những gì mà Nội kể con nghe về câu chuyện của Ông Bà thời trẻ. Những gian nan, vất vả mà Ông Bà đã vượt qua. Gương chịu thương, chịu khó, cần kiệm mà Ông Bà đã để lại cho anh em chúng con. Đây là món quà lớn nhất thế gian mà anh em chúng con may mắn được có trong cuộc đời này. Dù ngày hôm nay, trên bước đường mà con đang bước. Đang là những khúc quanh co. Nhưng con sẽ không bao giờ đầu hàng trước những chướng ngại này đâu. Nhất định con sẽ noi theo gương ông bà, con sẽ vượt qua mọi chuyện.
Và nhất định đứa cháu này, không chỉ mình nó đâu. Tất cả những anh em của nó, những đứa cháu hiếu thuận của Ông Bà. Chắc chắn anh em con sẽ sống một cuộc đời thật có giá trị. Nhất định anh em con sẽ mang niềm tự hào đến Ông Bà và gia đình mình. Nhất định anh em con sẽ làm được.
Tất cả ơn đức mà Ông Bà, Ba Mẹ truyền trao đến anh em con. Tựa như biển trời bao la, diệu vợi. Phút giây này, dù rằng Ông Bà Nội Ngoại đã không còn hiện diện bên đời con. Nhưng trong dòng huyết quản đang tuôn chảy trong con. Đó là Ông Bà, đó là Ba Mẹ, đó là Tổ Tiên nguồn cội. Mọi người vẫn luôn ở trong con!.
Có ông bà mới có ta
Ông bà là gốc, mẹ cha là cành
Thân ta như thể lá xanh
Nhờ gốc vun bón, nhờ cành chở che.
Xin cảm ơn tất cả mọi nhân duyên mà tôi đang được đón nhận trong đời!.
I 01:20AM, 23.04.2021 I
Tuổi trẻ!
Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.
© copyright 2022