26
72

Cơ Hội

Sài Gòn ngày 06 tháng 06 năm 2022.

Chào bạn,

Chúc bạn một đêm an lành, bình an, hạnh phúc bên gia đình.

Thật vui vì phút giây này, mình đang ở đây. Trong nơi quán quen. Sau một ngày hòa mình vào nơi chốn công việc. Mình ngồi đây, sõng soài tựa lưng trên ghế. Thả hồn theo từng con chữ. Khi mình bắt đầu viết ra đôi dòng này. Là khi mình vừa khép lại cuốn sách mình mang theo. Chẳng bận tâm, đoái hoài đến những việc khiến mình trăn trở, sầu lo. Những điều đã từng vất vưởng, cuộn quanh lấy tâm trí mình như trước nữa. Mình có mặt trọn vẹn với khoảnh khắc này. 

voquyen.com
Nhà máy Hải Nam, ngày 06.06.222

Sáng nay, lướt trên cung đường thân thuộc từ nhà đến chỗ làm. Nhìn ngắm từng bông hoa khoe sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời. Mình vỡ òa khi đi ngang công ty cũ.

Đã từ rất lâu rồi, mình đánh mất sự tự tin bên trong mình. Sau bao nỗ lực, miệt mài trên giảng đường. Rồi sau đó là những chuỗi ngày mình dấn thân, vượt qua những giới hạn của bản thân. Để đặt đôi chân vào một môi trường hàng đầu. Không phải nói là bậc nhất, tốt nhất dành cho người lao động

Không dừng lại ở đó, mình luôn vận động hết mọi khả năng, vượt mọi giới hạn của bản thân. Để hoàn thành thật tốt công việc được giao. Không ngại dấn thân, xông pha để đảm nhận những vị trí mới mẻ, khác lạ hoàn toàn. Và rồi mình vươn mình, mình trở thành team leader tại module mình làm. 

voquyen.com
Ảnh chụp tại lễ kỉ niệm 50 năm Intel, 2018.

Mình hòa mình cùng tất cả mọi người. Trong công việc, trong mọi cuộc vui chơi, mình luôn lăn xả và chẳng ngại điều gì cả. Và mình luôn đặt mình vào vị trí của mọi người. Cùng ăn, cùng làm, cùng mệt và thấm đẫm cơn mệt như tất thảy mọi người. Nhưng mình có phần may mắn hơn là. Vì mình là một cậu thanh niên, lớn lên từ vùng quê. Theo ba mẹ bôn ba, cấy cày, trồng trọt, thu hoạch. Mình trải qua việc bương mình dưới cái nắng oi bức những ngày trời nắng gắt. Dầm mình hằng vài giờ đồng hồ dưới trời mưa cùng cắt cây môn con với mẹ. Tất cả rèn cho mình khả năng chịu đựng và một ý chí bền bỉ.

Và chính từ môi trường làm việc tại đây, mình bắt đầu nhận ra nhiều điều hơn. Mọi thứ quá hiện đại, con người cư xử với nhau thật văn minh. Bản thân mình được chăm lo thật chu toàn. Mình có thêm nhiều người bạn nước ngoài.

Thế giới quan trong mình dần chuyển biến theo một chiều hướng rộng lớn hơn. Thay vì như bao bạn bè trang lứa khi ấy. Quanh quẩn câu chuyện chuyện lương cao, lương thấp. Chuyện người bạn trai, bạn gái xinh xẩu, giàu có ra sao…Mình may mắn có cho mình những chuyến đi. Những vùng trời mới. Những góc nhìn mới. Những điều nằm ngoài giới hạn hiểu biết và vượt ngoài môi trường mà mình sống trong ngần ấy năm cuộc đời.

voquyen.com
Nam Du, Kiên Giang 2017.

Cứ thế, từng nhân duyên một mở ra trong đời mình. Nhưng khi ấy mình không hề nhận ra điều này. Mình cứ lắng nghe theo tiếng nói của con tim mình. Và đến một ngày, mình nhổ neo rời khỏi bến đỗ an toàn và xuôi theo dòng chảy. Ngày qua ngày, con thuyền mình cứ trôi cho đến ngày hôm nay!.

Với tất cả những gì mình đã đi qua cho đến ngày hôm nay. Bản thân mình luôn giữ một niềm tin mãnh liệt rằng: “Con đường đến với thành công nằm ở Ý CHÍ, SỰ KIÊN TRÌ VÀ NHỮNG NỖ LỰC BỀN BỈ TRONG MÌNH. Chỉ một phút giây, một tia sáng của khát vọng sống, tận hiến còn cháy. Thì ngay phút giây này NHỮNG KHÓ KHĂN THỬ THÁCH, MỌI SÓNG GIÓ trong đời mình rồi sẽ qua đi”.

voquyen
Đồi Chè Cầu Đất. (Lâm Đồng 2018)

Mình biết ơn tất cả mọi nhân duyên trong đời mình. Đặc biệt là gia đình, anh/chị/em, bạn bè, những người đã tin yêu, giúp đỡ mình. Mình có phát nguyện rằng, nhất định trong cuộc đời này. Mình sẽ hồi đáp lại tất cả những ai đã nâng đỡ mình. Mình sẽ sống một cuộc đời thật đáng sống. Tạo thật nhiều giá trị đến với mọi người quanh mình!.

Ở đây, mình viết ra không phải để khoe mẽ. Để hô hào, hay vì bất kì một lý do, lý cùn nào cả. Và mình cũng biết rằng, không có mấy ai đủ kiên nhẫn để đọc đến đây. Vì ngay lúc này, mình chưa là gì cả, mình chưa có thành tựu gì để bạn lắng nghe mình. Nếu bạn đủ kiên nhẫn để đọc đến đây. Mình biết rằng, bạn là một người tin yêu, và ủng hộ mình. Từ tận đáy lòng, mình xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bạn. 

Mình viết bài này, đơn giản có hai lý do.

Lý do thứ nhất, mình lưu lại mạch cảm xúc trong tâm tưởng mình lúc này.

Lý do thứ hai, đến một ngày khi mình nhìn lại những gì mà mình đã đi qua. Mình sẽ không hối tiếc vì mình đã cho bản thân một cơ hội tử tế để xem mình có thể làm được những gì.

Chúc bạn luôn bình an.

Tuổi trẻ!

Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.

© copyright 2022

www.voquyen.com