Sài Gòn, ngày 25 tháng 09 năm 2024
Tôi biết ơn về những gì mà tôi đang được đón nhận hôm nay.
Chiếc ghế mà tôi đang ngồi.
Cây bút chì mà tôi đang ghi.
Li cà phê mà tôi đang uống.
Li nước trên bàn tôi.
Chiếc laptop mà tôi đang dùng.
Quyển sách mà tôi đang đọc.
…
Và tôi biết ơn về sự bình an nơi tâm hồn mình lúc này!
Đang miên man trong những trang sách “Người Ngoài Khung” của chú Mỹ. Chị Na, đồng nghiệp bước đến và nhờ tôi hỗ trợ cùng chị Setup phòng họp cho buổi tập huấn an toàn sáng nay.
Rất nhanh chóng, hai chị em mất chưa đến 20 phút để hoàn thành. Chị ríu rít cảm ơn tôi vì đã hỗ trợ. Bước trở lại chiếc bàn làm việc nơi tôi đang ngồi. Bất giác dòng cảm xúc trong tâm trí ùa về.
Không chỉ là chị Na, mà tất cả mọi người tôi may mắn gặp được mỗi ngày. Những gì tôi có thể giúp đỡ cho người khác. Tôi làm ngay và không trì hoãn vì từng giây từng phút vẫn đang trôi qua.
Tôi biết ơn mọi thứ đang diễn ra xung quanh cuộc sống mình mỗi ngày.
Và dù rằng có những chuyện tôi chưa thể hoàn thành được ngay trong lúc này. Nhưng bằng sự nỗ lực, kiên trì của bản thân mình. Rồi mọi chuyện sẽ ổn, và tôi sẽ làm được!
Từng giây phút trong đời cứ thế lướt qua, thời gian dường như cứ trôi về phía trước.
Từng ngày cứ nhẹ nhàng nối đuôi nhau lướt qua. Tôi đã từng viết trong bài viết “Điều Quan Trọng Cần Biết Trong Đời” , nếu chúng ta không thử làm sao biết mình có làm được không?.
Vậy nên, mỗi ngày hãy cứ hết mình. Đưa bản thân đến những nơi mà chúng ta chưa từng đến. Vượt những giới hạn mà chúng ta nghĩ mình chưa thể. Đừng lặp đi lặp lại một hành động, đến và đi cùng một không gian.
Góp nhặt cho kho tàng hành trang đời mình những thói quen tích cực. Lưu dấu lại trong miền ký ức mỗi ngày là những thước phim thật đẹp. Để mỗi cuối ngày trước khi chìm sâu vào giấc ngủ. Nhìn lại, chúng ta đã sống hết mình với ngày hôm nay.
Chẳng hiểu sao, những ngày gần đây. Bản thân tôi cứ vội vàng, nôn nóng chạm đến những ước mơ của đời mình. Thế rồi, mọi thứ cứ bị xáo trộn hết cả lên. Như cái cách mà trước đây vì vội vàng mà tôi đã đánh rơi mọi thứ xung quanh mình.
Bình tâm lại, tôi biết ơn cái cách mà vũ trụ đưa mọi thứ xuất hiện xung quanh mình. Cần phải có thời gian để tôi hoàn thiện chính mình.
Không cần phải vội vàng nữa, chỉ cần bản thân bình an. Hiểu những gì đang diễn ra. Và tìm cách nỗ lực đưa bản thân tiến về phía trước. Càng muốn nhanh thì sẽ càng chậm. Càng đánh rơi bản thân mình. Thật ra, thì đến cuối cùng sau bao nỗ lực phấn đấu chúng ta chỉ cần bình an, hạnh phúc với phiên bản tốt nhất của chính mình.
Dòng thời gian của cuộc đời thì là vô hạn. Còn với hành trình của một đời người thì có hạn. Làm sao để mỗi hành trình mà ta đi qua thật ý nghĩa. Để mỗi ngày đi qua, đó là những ngày đáng để chúng ta nhớ về!.
Tuổi trẻ!
Biển rộng, trời cao cứ vẫy vùng.
© copyright 2024